Suốt dọc đường chạy nạn này, dãi gió dâm sương, sinh bệnh hay phải nhịn đói cũng đều là chuyện thường gặp. Những người tụ họp lại có tổ chức, còn mang theo lương thực trên đường chạy nạn như người dân thôn Lý gia này thì dẫu sao cũng chỉ là số ít, đa số người dân đều chỉ mặc một bộ quân áo rách rưới tả tơi, người gây giơ xương, đem theo nồi niêu sứt mẻ rồi lên đường.
Một đường đi chạy nạn này, cũng là một đường ăn xin cầu thực, đủ các loại chua xót khổ sở chỉ có bản thân người dân chạy nạn mới hiểu được.
Nỗi bi thương thống khổ có thể lan truyền, nam nữ già trẻ lớn bé đều không ngừng lau nước mắt. Không cho bọn họ qua sông, lương thực ăn hết cả rồi, lại không thể quay về quê nhà, vậy thì sắp tới bọn họ phải làm gì đây?
Cặp song sinh long phụng có thể cảm nhận được bầu không khí đau thương, cả hai nhao nhao bật khóc.
Lý Dung cũng khóc thút thít, ánh mắt tuyệt vọng mờ mịi.
Vành mắt Lý Đại Bảo đã đỏ bừng, ánh mắt mê mang nhìn lên bầu trời.
Liễu Phán Nhi vô cùng khó chịu, tính mạng của dân chúng như cỏ rác, thật sự không đáng giá.
Liễu Phán Nhi nghe được lời này của Lý thái nãi nãi thì hơi có chút sửng sốt, nỗi lo trong lòng nàng không hẹn mà lại trùng hợp với ý của Lý thái nãi nãi.
"Lý trưởng thôn, chúng ta đừng chen chúc ở chỗ này nữa, trước hết chúng ta đi tìm một nơi để nghỉ ngơi ổn định đã, sau đó lại nghĩ cách qua sông." Liễu Phán Nhi thu lại tâm trạng, lúc này nước mắt là thứ không có giá trị gì nhất, vô dụng nhất.
Lý thái nãi nãi đầu tóc hoa râm, ánh mắt sâu xa, những người khác chỉ thấy rằng hiện giờ không thể qua sông, không đi phương nam được, nhưng bà lại nghĩ tới một mức sâu hơn.
Chu Thúy Hoa dìu bà bà, nhỏ giọng an ủi, trong lòng vẫn còn lạc quan hy vọng: "Nương, chúng ta dọc đường đều có thần tiên phù hộ, lân này chúng ta nhất định cũng có thể qua sông."
Lý trưởng thôn lau nước mắt, gật gật đầu: "Đúng, cho dù chúng ta có đứng chặn ở nơi này thì những quân lính kia cũng sẽ không cho chúng ta đi qua, thà rằng nhân lúc trời còn sớm, chiếm một nơi có nguồn nước đồi dào nhất, nghỉ ngơi chốc lát rồi lại nghĩ cách.
Trong lòng Lý thái nãi nãi lo lắng, than thở nói: "Qua sông cần tiên, hơn nữa còn cần nhiều tiên như vậy, nhưng trong tay những người chạy nạn như chúng ta đào đâu ra nhiều bạc như thế? Ta lo rằng người ở bờ bên kia không muốn cho mấy người chạy nạn chúng ta đi qua đó, cho nên mới cố ý bố trí trạm thu phí. Ngoài ra, cũng có khả năng là do quan phủ đã cấu kết với những tên thổ phỉ kia, bao vây chúng ta ở đây, sau đó bắt lại. Dù sao bất luận như thế nào thì đều không phải chuyện tốt gì. Chúng ta phải nhân lúc còn sớm mà dự tính cho trường hợp xấu nhất đi!"
Đến bước đường cùng, Liễu Phán Nhi không thể ngồi yên chờ c.h.ế.t được nữa, cuối cùng chỉ đành liêu c.h.ế.t đánh cược một lần.
Sau khi những người khác nghe được lời này thì càng thêm đau lòng buồn bã, như cha c.h.ế.t mẹ chết.
Vị Lý thái nãi nãi này tuy một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng tuổi tác đã cao, từng trải cũng nhiều, lại thêm bà vốn là một người rất thông minh, suy xét sự việc đều hết sức thấu đáo, cho nên hiện giờ bà ấy có thể nhìn thấy được một mặt sâu xa hơn của chuyện này.
Lý trưởng thôn nghe thấy lời mẫu thân mình nói thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Nếu không thể qua sông mà lại đi ngược lại đường về thì sẽ đụng phải bọn thổ phỉ kia, dù thế nào thì cũng là đi vào chỗ chết, không có đường sống nữa rồi."
Người ta hay nói "Gừng càng già càng cay", đúng là không sai chút nào.
Lý thái nãi nãi thấy ngay cả nhi tử trước giờ vẫn luôn kiên cường của mình cũng đã bắt đầu sốt ruột, còn những người khác thì càng không có biện pháp nào hay, lúc này bỗng nhiên bà lại nhìn thấy Liễu Phán Nhi tuy sắc mặt trầm trọng nhưng lại không hề hốt hoảng.
Nghĩ tới những việc gần đây Liễu Phán Nhi đã làm, Lý thái nãi nãi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó hỏi Liễu Phán Nhi: "Nương tử Nguyên Thanh gia này, kiến thức của ngươi rộng, ngươi có biện pháp gì hay không?”
Liễu Phán Nhi thấy Lý thái nãi nãi hỏi mình liên hơi chút sững người, bây giờ cũng không phải là lúc che giấu gì nữa: "Đại tổ mẫu, quê nhà của chúng ta còn đang hạn hán, đoán chừng đến năm sau sẽ còn xuất hiện nạn châu chấu, cho dù chúng ta có thể tránh được bọn thổ phỉ mà quay về quê nhà, thì cũng không có cách nào sống tiếp. Hiện tại dễ nhận thấy rằng phương nam không muốn để cho chúng ta đi qua, bởi dẫu sao thì người có thể bỏ ra một lượng bạc phí ngồi thuyền thì đều là người có tiền, chứ không phải mấy người khốn khổ chạy nạn. Bây giờ chúng ta chỉ có hai cách, một là nghĩ cách qua sông, tiếp tục chạy nạn về phương nam như trước đó, thế nhưng cho dù lân này chúng ta có tới được phía nam thì e là quan viên cũng như người dân phương nam cũng sẽ không sẵn lòng cứu giúp chúng ta. Cách còn lại là chúng ta không qua sông nữa mà ở tại bờ bắc của dòng sông này, tìm một nơi nào đó có thiên nhiên cây cối tốt tươi và nguồn nước đồi dào để ổn định cuộc sống. Mấy ngày nay ta vẫn luôn chú ý đến tình hình xung quanh, khí hậu nơi này đã gần với phương nam, cây cối xanh tốt, nguồn nước cũng nhiều, chúng ta có thể khai hoang trồng trọt, xây dựng nhà cửa. Bây giờ cũng đang là mùa hạ, đi săn b.ắ.n trong các cánh rừng, đi mò cá trong sông Đại Độ, dù làm gì thì cũng đều có thể lấp đầy cái bụng."
Lý trưởng thôn sửng sốt một chút, giọng khô khan phản bác lại: "Chúng ta ngược lại cũng không sợ khổ, nhưng ta lo rằng bọn thổ phỉ kia sẽ đuổi tới, tập kích chúng ta thì phải làm sao?”
Liễu Phán Nhi giải thích: "Vậy thì chúng ta cần phải tìm một nơi nào có địa thế dễ thủ khó công, đào các hố bãy bên ngoài, những thanh niên trẻ tuổi trong thôn đều phải luyện tập b.ắ.n cung săn thú. Đúng rồi, ta thấy ở gần đây có một loại thuốc độc, đến lúc đó tẩm độc vào trên đầu mũi tên, chỉ cần xuyên qua da là phải toi mạng. Bọn thổ phỉ kia dám tới đây thì chúng ta liền liều mạng với chúng."
Liễu Phán Nhi sau khi suy nghĩ cặn kẽ tường tận thì thấy, nếu qua sông thì cũng không biết sau này sẽ ra sao, thà rằng tìm một chỗ để thu xếp ổn định cuộc sống đã.
Bấy giờ trưởng thôn Triệu của thôn Triệu gia và trưởng thôn của thôn Lưu gia cũng thở dài tuyệt vọng đi tới: "Lý hiền đệ, chúng ta không đi qua dòng sông này được rồi. Ta vừa đi nghe ngóng được rằng sau khi nộp tiên để ngồi thuyên qua sông thì quan phủ sẽ đóng dấu lên trên giấy thông hành, rồi mới được cho đi. Có một số người không có bạc nên bơi qua sông, trong đó có người bất hạnh liền bị người của quan phủ trực tiếp b.ắ.n trúng, sau đó bị dòng nước mạnh mẽ chảy xiết của sông Đại Độ cuốn đi. Cho dù có người may mắn qua được sông thì sau đó cũng sẽ vì không có con dấu qua sông trên giấy thông hành mà bị bắt lại, rồi bị đưa đến các khu mỏ để làm việc. Những khu khai mỏ kia hoàn toàn không phải nơi tốt lành gì, một khi đi vào rồi thì đời này đừng nghĩ đến chuyện trở ra nữa."
Suốt dọc đường này, trưởng thôn Triệu rất ngang ngược, dù sao thì một đường này nam nữ già trẻ lớn bé thôn Triệu gia bọn họ ước chừng phải có tới bốn năm trăm người, hán tử tráng niên cũng có đến một hai trăm người. Nhưng sau cái đêm bị bọn thổ phỉ cướp bóc đánh g.i.ế.c lần trước thì đã ít đi hơn nửa, toàn thôn chỉ còn chưa tới hai trăm người.
Bây giờ lại không có cách nào qua sông nên nghĩ muốn đi qua đây thương lượng cùng với Lý trưởng thôn xem nên ứng phó như thế nào.
Nửa đường lại đụng phải trưởng thôn Lưu, hai người hỏi han lẫn nhau rồi cùng thở dài, đi tới tìm Lý trưởng thôn.