Bây giờ đứng dậy xong bà ấy mới thấy khó chịu.
Nếu không đánh bài thì Cố lão phu nhân cũng muốn giữ Liễu Phán Nhi lại, bà ấy còn định bảo quản gia đến khách điếm mời bọn họ đến Cố gia nữa cơ.
Thôn trưởng Lý mang theo bên mình không ít người, xấu hổ không đến Cố gia, chỉ để cho Lý Đại Bảo đến đó.
Lý Đại Bảo là một cậu bé nhà nông ngăm đen, nhưng đôi mắt rất sáng, lại còn nói chuyện hài hước, không hề giống đứa trẻ nhà nông chút nào.
Cố lão phu nhân tặng cho Lý Đại Bảo một món quà gặp mặt, lúc này Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo mới về đến phòng khách nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo ăn cơm xong thì chào tạm biệt Cố lão phu nhân.
Liễu Phán Nhi còn có việc chính phải làm, Cố lão phu nhân cũng không thể cứ mãi ngăn cản nàng, đành bịn rịn không đành lòng để Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo rời đi.
Một nữ tử có thể làm được lợi hại như thế, thật đúng là không tầm thường!
"Lão phu nhân, chẳng trách trước đây thiếu gia khen thưởng danh hiệu Đức Thụy phu nhân trước mặt người, quả thật không giống như là nữ tử của nhà nông." Điền Đào ngưỡng mộ, nàng là con gái nhà nông bị phụ mẫu bán cho Cố gia làm nô tỳ, mới mở rộng tâm mắt, biết được thêm nhiều việc hơn.
Cố lão phu nhân gật đầu nói: "Ta có Cáo mệnh tam phẩm, nhưng đó là khi lão thái gia còn sống, ông ấy là quan tam phẩm nên ta mới được Cáo mệnh tam phẩm. Nhưng cáo mệnh của Phán Nhi có được là nhờ vào sự cố gắng của chính nàng, thật sự rất giỏi. Theo ta được biết thì Đại Chu còn có một nữ tử dựa vào năng lực của chính mình mà nhận được cáo mệnh, ở bên phía Tây Nam, tên là Thích Hạc. Khi nước thù địch đến xâm phạm, huyện lệnh trong thành mang theo gia quyến bỏ chạy, nhưng nàng ấy dẫn đầu bách tính của huyện thành thủ thành, hơn nữa còn đánh cho những kẻ xấu đó phải bỏ chạy. Công lao của Phán Nhị, tuy không phải là bảo vệ quốc gia nhưng có thể làm cho người của Đại Chu được ấm no cái bụng, đó cũng là chiến công to lớn."
Điền Đào vội vàng đáp lại: "Lão phu nhân, người yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tiếp đãi Đức Thụy phu nhân. Đó chính là Cáo mệnh phu nhân hàng ngũ phẩm, lợi hại quá đi!" Cố phu nhân cười ha ha, nhíu, nhíu mày: "Nàng vốn không phải nữ tử nhà nông, đương nhiên không giống rồi! Ngươi cũng không nghĩ xem, có được mấy nữ tử nhà nông biết chữ hả? Có bao nhiêu nữ tử nhà nông có thể cưỡi ngựa? Nữ tử nhà nông có lẽ sẽ biết làm ruộng, nhưng có bao nhiêu người có thể nâng cao được sản lượng? Sau này khi Phán Nhi đến, các ngươi tiếp đãi nàng như một vị khách quý, cũng không thể vì nàng ở dưới quê, mà tiếp đón nàng không được chu đáo."
Điềm Đào càng khâm phục hơn khi nghe lão phu nhân kể chuyện của Đức Thụy phu nhân.
Trong sân chính của Cố gia, Cố lão phu nhân tiếp tục chơi mạt chược, hai bên là Điềm Hạnh và Điềm Đào. Ma ma được việc thì ngồi ở phía đối diện, họ tụ tập thành một bàn, bắt đầu chơi bài.
Mỗi khi thu đông đến là thời kỳ gian nan nhất, và luôn có người bị bệnh c.h.ế.t đi.
Chúng núp sau Báo Tử và Nhị Cẩu Tử, thò đầu ra, nhìn về phía Liễu Phán Nhi.
Tối hôm qua trở về, Báo Tử ca và Nhị Tử ca nói tìm cho chúng một nhà có thể ăn no mặc ấm, có chỗ để ở, bán mình làm nô mười năm, chờ khi chúng lớn lên, có thể tự quyết định đi hay ở.
Lại nói Liễu Phán Nhi dẫn theo Lý Đại Bảo cùng đến huyện nha, nhìn thấy Báo Tử và Nhị Cẩu Tử, theo sau là tám đứa trẻ nam, nữ lớn nhỏ ăn mặc rách rưới ở gần đó.
Vì vậy, bọn chúng không phản đối việc bán mình làm nộ, ít nhất có thể sống sót.
Miêu Nhi tỷ nhìn thấy Liễu Phán Nhi, nhẹ nhàng kéo tay áo của Báo Tử, nói nhỏ rằng: "Báo Tử ca, nữ nhân này chính là người ngày hôm qua đã nhìn chúng ta ở đầu ngõ rất lâu, ta lo rằng nàng là kẻ buôn người."
Nghe những lời này, Báo Tử lắc đầu phì cười nói rằng: "Đó không phải là kẻ buôn người, người là Đức Thụy phu nhân, người đã giao nộp sản vật chất lượng cao cho bệ hạ. Từ nay về sau, chúng ta sẽ làm công ở nhà của nàng, có cơm ăn nước uống, không phải lo lắng bị đói, cũng có chỗ để ở."
Miêu Nhi tỷ chợt hiểu ra: "Ta biết rồi, nàng là đến tìm hiểu xem chúng ta có thật sự đáng thương.”
Báo Tử nhỏ nhẹ giải thích: "Đúng vậy, ta và Nhị Cẩu Tử ăn trộm cà chua và ớt của nhà nàng, nàng nghi ngờ, đến điều tra chúng ta cũng là chuyện bình thường. Tóm lại sau này chúng ta đã có chỗ để ở rồi. Ta đã từng nói sẽ che chở đến khi các đệ lớn lên, ta sẽ không nuốt lời. Chỉ là năng lực của ta có hạn, không kiếm đủ tiền để mua nhà, không có chỗ ở, đệ đệ, muội muội sẽ bị bệnh, còn có thể phải chết. Bán thân làm nô, ký văn khế bán đợ, mười năm sau, đệ đệ, muội muội đã lớn, lúc đó sẽ nói tiếp."
Miêu Nhi tỷ gật, gật đầu, kính phục nhìn Báo Tử: "Báo Tử ca, ta biết các huynh đều là muốn tốt cho bọn muội."
Người của huyện nha, dường như không có ai là không biết Liễu Phán Nhi và thôn trưởng Lý, lúc họ đến huyện nha nói rõ ý định, văn khế nhanh chóng được lập ra.
Văn khế bán đợ, không có tiền bán thân, nhưng mười lăm tuổi trở lên mỗi tháng có năm trăm đồng tiền công, khoảng thời gian từ mười hai tuổi đến mười lăm tuổi, có ba trăm đồng. Dưới mười hai tuổi, tám tuổi trở lên có hai trăm đồng; Tám tuổi trở xuống, làm chút việc vặt vãnh, không được trả tiên, nhưng bao ăn ở.
Đây là cả thị trường của huyện Thôi Dương, Liễu Phán Nhi không cho nhiều hơn, cũng không cắt bớt.
Suy cho cùng, xinh đẹp và nổi tiếng thì dễ nhận được thiện cảm của người khác, có được thứ mình muốn cũng dễ hơn người khác.
Hai chiếc xe bò, gắng gượng lắm cũng có thể chen chúc nhau.
Tam quả phụ tiếp tục bán trà, trước quây hàng có một lão đầu, chính là thôn trưởng Chu.
Ngựa phi rất nhanh, Liễu Phán Nhi về đến làng vừa đúng buổi trưa.
Liễu Phán Nhi cưỡi ngựa trở về trước, nhờ trưởng thôn Lý trông nom những đứa trẻ đó đi sau.
"Nguyên Thanh gia, nàng cưỡi ngựa đi đâu đấy?" Ánh mắt của Tam quả phụ lộ ra vẻ ngưỡng mộ, Liễu Phán Nhi này lợi hại thật, biết cưỡi ngựa, điều quan trọng là còn có người tặng cho Liễu Phán Nhi hai con ngựa tốt.
Nếu chúng làm tốt thì Liễu Phán Nhi sẽ thưởng cho chúng.
Tam quả phụ cười cười nói: "Vậy ngươi cứ làm việc ngươi đi, không làm trễ việc của ngươi nữa.
Liễu Phán Nhi mỉm cười, không xuống ngựa, đi chậm lại: "Trong nhà có rất nhiều việc, cũng nên tìm một số người giúp giải quyết mọi việc, nếu không thì một mình ta không thể làm nỗi. Thím à, chúc bà kinh doanh phát đạt, ta còn có việc phải đi trước đây.
Cho dù Liễu Phán Nhi có ghét Tam quả phụ đến mức nào, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng vô duyên vô cớ nổi giận với người khác, hay là bày sắc mặt ra cho người khác xem.
Tam quả phụ cảm thấy mình đã sinh ra sớm hơn ba mươi năm, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì bà ta cũng sẽ vô cùng quyến rũ.
Liễu Phán Nhi cưỡi ngựa rời đi, ung dung thoải mái.
Chờ đến khi Lưu Bàn Nhi đi xa, ông cụ Chu liếc nhìn bóng dáng của Liễu Phán Nhi mấy lần, lúc này mới nhỏ tiếng nói: "Thực sự không mua được đất xây dựng cửa hàng sao?”
Tam quả phụ trả lời với giọng dịu dàng và nụ cười chân thành: "Oan gia, ta còn có thể lừa ngươi được nữa sao? Trong lòng Đức Thụy phu nhân đó nghĩ nhiêu hơn ngươi nhiều. Nàng ta đã thấy nhiêu người có ý đồ muốn kết thân với người của thôn chúng ta, tất cả đều là để mua đất xây dựng cửa hàng. Có những người có thể là vì ngân lượng, liều mạng đồng ý cuộc hôn nhân. Để tránh tai họa về sau nên lúc này quyết định không bán rồi. Ngươi quan tâm như thế, lẽ nào ngươi cũng giống như những người có ý xấu đó sao?"