Vốn tâm tình của thôn trưởng Lý vui mừng, nghe được vợ nói, lập tức đen mặt: "Không hiểu những đạo lý đối nhân xử thế này, ngươi câm miệng cho ta! Ngươi không phục, ta tính toán cho ngươi. Vừa mới mua ba mươi cân lòng, tổng cộng bốn mươi văn tiền. Sau khi kho xong, có thể có mười tám cân lòng kho, dựa theo mười văn một cân lúc trước, là có thể đủ bán một trăm tám mươi văn tiền, phí tổn gia vị ba mươi văn, chúng ta kiếm được một trăm năm mươi văn. Nhà mình cũng có thể ăn thịt, còn có canh kho. Về sau thật sự muốn lên trấn trên làm buôn bán, một ngày lấy một trăm cân lòng kho, tuyệt đối không thành vấn đề, một ngày là có thể kiếm nửa lượng bạc. Một tháng ba mươi ngày, cũng là mười lăm lượng bạc này. Công thức ở trong tay chúng ta, đó chính là làm ăn lâu dài, có thể mở một cửa hàng là có thể mở hai cửa hàng, có thể gia truyền. Chúng ta mua công thức mới tốn hai mươi lượng, đã vô cùng rẻ rồi!"
Chu Thúy Hoa liên tục gật đầu, phụ họa trượng phu nói: "Nếu chúng ta không phải có quan hệ tốt với vợ Nguyên Thanh, chuyện tốt như vậy sao có thể đến lượt nhà chúng ta? Hiện tại trong tay chúng ta đúng thật không có hai mươi lượng bạc, nhưng về sau sẽ có. Vợ Nguyên gia, ta biết ngươi cũng là vì xót tiền, nhưng có đôi khi nhìn mọi chuyện không thể chỉ nhìn tiền."
Vợ cả này suy xét vấn đề luôn là ánh mắt thiển cận, hơn nữa làm việc lại thích nổi bật, tâm tư lại ngắn.
Nhưng cũng may còn tính nghe lời, chỉ là ở trong nhà nói vài lời, cũng không nói ra bên ngoài.
Mặt Vợ của Lý Nguyên Gia lộ vẻ xấu hổ, trong lòng hụt hãng, nhưng sau khi nghe công công bà bà giải thích, nàng ta lại cảm thấy có đạo lý: "Phụ mẫu, hai người nói đúng."
Tâm tư của vợ Lý Nguyên Lãng lung lay, nếu mở cửa hàng ở trong thị trấn, nàng ta nhất định phải tranh thủ.
Tuy ở cửa hàng cũng phải làm việc, nhưng không cần phơi nắng.
Lý Đại Bảo cũng rất sốt ruột, cảm thấy mẫu thân làm chuyện không được thỏa đáng: "Đúng vậy, nương, chúng ta làm buôn bán gì?”
Tiểu nhi tử trong lòng Chu Thúy Hoa cũng đang tính toán, làm buôn bán phải biết chữ tính sổ, hắn thừa dịp còn chưa mở cửa hàng, học trước chữ rồi học tính sổ sau. Tiếp tục ngâm nga bảng cửu chương. Liễu Phán Nhi mỉm cười, giải thích với Lưu thị: "Bán thịt kho quá vất vả, ta không nỡ để đại tẩu và bọn nhỏ vất vả như vậy, nửa đêm còn phải lên xem lửa. Bán cho nhà thôn trưởng có hai mươi lượng bạc. Tuy không đắt, nhưng cũng không tiện nghi. Nhưng hiện tại bọn họ không có tiền, vê sau kiếm tiền lại đưa."
Lưu thị sửng sốt, hơi đau lòng: "Tam đệ muội, hôm nay có phải ngươi bán được đến nghiện hay không? Lúc trước chúng ta còn nói bán thịt kho mà! Ngươi bán công thức đi, về sau chúng ta còn làm buôn bán như thế nào?”
Liễu Phán Nhi trở về, nói với người trong nhà, bán công thức thịt kho cho nhà thôn trưởng.
Lưu thị sửng sốt, lắc đầu cười khổ: "Tam đệ muội, ngươi đối xử với chúng ta thật tốt. Thật ra khổ một chút không sợ, chỉ sợ không có việc làm. Công thức làm đậu hủ và bánh đúc đậu phỉ thúy, lòng kho ngươi đều đã bán, về sau chúng ta còn có thể làm buôn bán gì?
Càng quan trọng hơn là làm buôn bán nhanh có tiền, nàng ta hoặc nhiều hoặc ít đều có thể giấu một chút tiền riêng. Ở trong nhà làm việc, kiếm tiền, toàn bộ đầu vào trong tay công công bà bà, muốn vớt tiên, quá khó khăn.
Khuôn mặt mấy bọn nhỏ khác cũng lộ vẻ sốt ruột, mắt đều trông mong mà nhìn Liễu Phán Nhi.
Trong lòng Liễu Phán Nhi đã có kế hoạch, định liệu trước: "Dù sao vẫn có, nhưng hiện tại còn không thể nói. Tin tưởng ta, nhà chúng ta thiếu người lớn, cho nên không thể làm chuyện cần quá nhiều nhân lực. Chúng ta bán công thức đi, tuyệt đối không lỗ.
Mọi người nghe xong, lựa chọn tin tưởng Liễu Phán Nhi.
Lưu thị hỏi: "Tam đệ muội, ta nghe Đại Bảo nói, Nhị Lăng Tử muốn bán đất cho chúng ta, ngươi mua nhà của hắn, chuẩn bị gieo trồng cái gì vậy?"
Liễu Phán Nhi trả lời: "Đại tẩu, ta tạm thời còn chưa nghĩ xong, chờ ta đi huyện thành một chuyến rồi nói tiếp. Nhưng, chỉ cần có hạt giống tốt, trực tiếp là có thể gieo trông."
Lưu thị suy nghĩ, nghĩ đến dưa gang và dưa đỏ trong nhà đáng giá như vậy, hơn nữa sản lượng rất cao, ít nhiêu tam đệ muội rất tinh mắt: "Dù sao ngươi nhiều kiến thức, đều nghe tam đệ muội."
Lý Nam ôm cánh tay mẫu thân: "Mẫu thân, A Nam muốn ăn quả nho, chỉ là hôm nay quả nho vừa mới chín, lại bị chim nhỏ mổ phá, rất đáng ghét, con cũng chưa được ăn. Nương, không bằng chúng ta trông thêm nhiều loại quả nho quả quýt đi?"
Liễu Phán Nhi nghe được lời này, ánh mắt sáng lên: "Con xem dưa gang và dưa đỏ năm nay của chúng ta, một mẫu đất có thể kiếm bốn năm lượng bạc, có lời hơn lương thực. Nhị Lăng Tử bán cho nhà chúng ta những miếng đất này, chúng ta dùng để gieo trông trái cây. Quả nho nhà chúng ta rất nhiều nhánh dài, chờ đến mùa đông, dùng quả nho chúng ta trồng, là có thể kết ra quả nho hương vị ngon giống như quả nho nhà chúng ta. Lại mua chút quả quýt, đến lúc đó lợi dụng biện pháp chiết cây, có thể cải thiện hương vị quả quýt. Loại cây ăn quả, không chỉ có sản lượng cao, hơn nữa giá cả cũng cao, có thể kiếm tiền."
Mười mẫu ruộng nước trong nhà gieo trông lương thực đủ ăn, còn lại dùng để gieo trông cây công nghiệp.
Cách như vậy bảo tốt nhất, kinh tế hiệu quả và lợi ích tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, Nhị Lăng Tử dẫn theo vợ của hắn lại đây tìm Liễu Phán Nhị, thuận tiện tìm thôn trưởng lại đây làm chứng: "Vợ Nguyên Thanh, hiện tại xuống ruộng nhìn xem, nếu cảm thấy được, chúng ta sẽ định ra. Đợi lát nữa người quan phủ tới, trực tiếp định danh nghĩa ở nhà ngươi."
Liễu Phán Nhi rất kinh ngạc, khen ngợi nói: "Nhị Lăng Tử thúc, không hổ là kỹ năng trồng trọt lâu, đất này khai khẩn rất khá. Vừa lúc thôn trưởng cũng ở đây, thuận tiện thương lượng, một mẫu hai lượng bạc, có bao nhiêu, ta cho người bấy nhiêu bạc, không chiếm tiện nghi nhà người."
Thôn trưởng Lý đồng ý: "Được, ta rửa mặt sẽ đi qua với các người."
Tính tình của Nhị Lăng Tử không tốt, nhân phẩm cũng không quá tốt, nhưng không thể không nói, Nhị Lăng Tử này chịu được khổ. Bởi vậy có thể thấy được người dụng tâm khai khẩn.
Liễu Phán Nhi và thôn trưởng Lý cùng nhau đi đến đất hoang đã khai khẩn của Nhị Lăng Tử, đó là một sườn núi, từ trên xuống dưới, cỏ bên trên và rễ toàn bộ bị nhổ sạch, hơn nữa cũng đào đến ngay ngắn. Không phải dùng cày sắt, mà là dùng xẻng. Đào đất rất sâu, kích thước bờ ruộng nhất trí có trật tự.
Trời nóng như vậy, người khác đều không khai khẩn, Nhị Lăng Tử mang theo bốn nhi tử khai khẩn trên mặt đất, một hành động trở thành đứng đầu những nhà trong thôn.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, thôn trưởng đại thúc, ngài đi với ta một chuyến, cùng nhau nhìn xem đất hoang khai khẩn rốt cuộc như thế nào."
Liễu Phán Nhi cho Lý Nhị Lăng Tử mười lượng bạc làm như tiền đặt cọc ở trước mặt thôn trưởng và những người khác, chờ quan phủ đăng ký ở danh nghĩa của Liễu Phán Nhi, nàng trả tiếp hai ba lượng bạc.
Thôn trưởng Lý và Lý Nhị Lăng Tử đều biết thương lượng, cho nên giữa hai người cũng không tồn tại việc giở trò bịp bợm.
Nửa canh giờ sau, thương lượng xong, tổng cộng mười sáu mẫu bán, tổng cộng ba ba lượng bạc.
Nhị Lăng Tử không nghĩ tới Liễu Phán Nhi trực tiếp như vậy, hào phóng gật đầu: "Được chất tức phụ để ý rồi, hiện tại chúng ta nhanh thương lượng đi."
Lý Nhị Lăng Tử lấy được bạc, hai tay run rẩy, tuy biết những cái này qua hai năm sau có thể bán được tám lượng bạc một mẫu, nhưng hiện tại hắn thiếu tiền.
Cũng may hắn có một đống sức lực, hắn còn có bốn nhi tử, lúc rảnh sẽ đi khai khẩn, một tháng lại có thể khai khẩn ra bảy tám mẫu đất.