Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu thị lau đi nước mắt, nhanh chóng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, mau chuẩn bị thức ăn cho Phán Nhi, A Phương, con mau xuống nhà bếp xem có cháo hay không?" Lý Phương lau khóe mắt trả lời: "Vâng, mẫu thân, con xuống nhà bếp ngay." Lưu thị bảo Lý Nam và Lý Tiểu Bảo rời khỏi, không để hai tiểu hài tử ở lại đây làm phiền Liễu Phán Nhi: "A Nam, Tiểu Bảo, Cát Tường vừa mới đi ngủ, các ngươi tới xem con bé đã tỉnh chưa? Bây giờ mẫu thân của hai ngươi còn đang yếu, chuyện chăm sóc muội muội giao lại cho hai ngươi đó." Lý Nam gật đầu, tỏ ra nghiêm túc: "Mẫu thân, người đừng lo, con là tỷ tỷ, con sẽ chăm sóc cho muội muội." Lý Tiểu Bảo cũng nói lí nhí nói: "Mẫu thân, sau này người đừng tham ngủ như thế nữa, chúng con rất lo lắng." Liễu Phán Nhi xoa đầu Lý Nam và Lý Tiểu Bảo, cười mỉm: "Hài tử ngoan, A Nam, Tiểu Bảo, Cát Tường muội muội giao lại cho hai con."

"Vâng." Cả hai huynh muội nắm tay nhau đi ra ngoài để đến thăm muội muội.

Lưu thị và đại phu Tiểu Thành cũng rời khỏi phòng, không bao lâu sau, nước nóng đã được đưa đến.

Liễu Phán Nhi tắm rửa, thay đồ sạch sẽ, cuối cùng nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Lý Nguyên Thanh lau tóc cho Liễu Phán Nhi, nhân đó hắn cũng hỏi: "Phán Nhị, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?"

Liễu Phán Nhi nhìn vào bản thân mình trong gương, giống như nàng đã nhìn thấy "Liễu Phán Nhi" ở trong giấc mơ. “Nguyên Thanh, trong hai ngày qua ta mê mang không dậy nổi, trong giấc mơ, ta đã trải qua quá khứ của nguyên thân trước đây. Từ việc đi đến thành Tang ở phương Bắc xa xôi rồi bị chính người phụ thân lòng lang dạ thú kia khinh miệt, đến việc trốn chạy đến Thành Tây Bắc để tìm họ hàng nương tựa...

"Tất cả những chuyện đó đều rất chân thực, giống như là ta đã trải qua một lần rồi. Trước đây, ta luôn cảm thấy mình là ngươi mượn xác hoàn hồn, nhưng bây giờ ta không còn nghĩ vậy nữa, ta cảm thấy đó chính là kiếp trước của chúng ta." Trong khoảnh khắc Lý Nguyên Thanh trở nên ngơ ngác, ánh mắt hắn hơi thay đổi, sau đó hắn như nhớ ra điều gì đó kỳ lạ: "Phan Nhi, nghe nàng nói vậy, ta cũng có nghi ngờ tương tự."

"Ta trước đây cũng nghĩ rằng ta mượn xác hoàn hồn, nhưng đối với tất cả mọi thứ thuộc ve Lý Nguyên Thanh ta đều tình nguyện tiếp nhận, bao gồm cả dưỡng tử và dưỡng nữ của mình"

"Nàng nói cũng đúng, có lẽ đây chính là kiếp trước của chúng ta. Ta đoán, có lẽ chúng ta đã để lại quá nhiều tiếc nuối, vì vậy sau khi c.h.ế.t đi, chúng ta đầu thai đến thế giới hiện đại. Vì chúng ta đã làm nhiều việc thiện, nên bây giờ chúng ta có cơ hội sống lại."

Liễu Phán Nhi vô cùng đồng tình: "Đúng vậy, nếu không thì không thể giải thích được nguyên nhân chúng ta thân thiết với hài tử đến vậy! Đối với dưỡng tử, dưỡng nữ, ngay từ đầu chúng ta giường như đã có tình cảm với chúng, chứ không phải chỉ cảm thấy thương hại."

"Trước đây, ta không có ký ức sâu đậm với quá khứ, thậm chí một số kí ức còn bị đứt quãng. Nhưng sau lần ngủ mê này, ta đã nhớ lại tất cả mọi chuyện của quá khứ."

"Cũng vì biết được sự việc ở Lý gia thôn, phủ Ngọc Dương ta mới hiểu tại sao Liễu Phán Nhi, mặc dù đã có lòng tốt, nhưng không thể thân thiết với hài tử"

Lý Nguyên Thanh cười: "Nàng đừng quá bận tâm, như vậy không tốt sao? Điều này chứng minh rằng chúng ta đã hoàn toàn hòa nhập vào thời đại này. Sử dụng kiến thức và những thứ chúng ta sỡ hữu, để tạo phúc xã hội này Liễu Phán Nhi gật đầu, mỉm cười đầy thoải mái: "Đúng vậy."

Lý Nguyên Thanh ôm lấy Liễu Phán Nhị, đầu hắn dúi vào trong mái tóc dài của nàng, nói nhỏ: "Phán Nhi, dù là quá khứ hay hiện tại, bất kì lúc nào, cũng đừng bỏ lại ta một mình, được không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, kiếp này cả kiếp sau nữa, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Lưu thị lo Liễu Phán Nhi thấy đói bụng, nàng ấy một cách cánh cửa gọi vào: "Phán Nhi, đã rửa mặt xong chưa? Cháo đã có rồi, ta mang vào cho muội được không?” Liễu Phán Nhi đáp: "Đa tạ Tiểu Hoa tẩu." Bụng nàng đói thật sự, Liễu Phán Nhi ăn hết một bát lớn cháo đặc, khiến chóp mũi cũng lấm tấm mồi hôi. Bụng được no, tinh thần cũng sảng khoái hơn, Liễu Phán Nhi ra khỏi phòng, đi dạo trong sân. Chu Thúy Hoa đến thăm Liễu Phán Nhị, sau khi thấy nàng tỉnh lại, bà ấy mới hoàn toàn an tâm. "Từ khi biết con mê man không tỉnh dậy, rất nhiều người trong thôn đã bắt đầu đi thắp hương, câu nguyện cho con. May sao là trời cao có mắt, không trừng phạt người tốt, con đã tỉnh lại rồi." Liễu Phán Nhi cảm nhận được tấm lòng của Chu Thúy Hoa, cảm kích nói: "Đa tạ thẩm thẩm, ta đã khỏi rồi, chỉ là đã nằm mơ về chuyện của quá khứ một hồi."

Chu Thúy Hoa cười, động viên Liễu Phán Nhi: "Quá khứ đã qua rồi, đừng suy nghĩ về nó nữa, phải nghĩ về hiện tại với tương lai nhiều hơn."

"Mỗi ngày của chúng ta bây giờ giống như tiên nhân sống trên trời vậy, những năm tháng khổ cực trước đây không đáng phải quan tâm. Chúng ta sống tốt đời mình tự khắc những người từng đối xử không tốt với con sẽ phải hối hận." Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, ta sẽ ghi nhớ lời của người."

Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi đã bình thường trở lại, vui vẻ mỉm cười: "Ta thích ăn bánh mè mà nha ta hay làm, con chờ chút, để ta làm cho con, đến giờ cơm tối là có thể ăn rồi."

Liễu Phán Nhi cười gật đầu: "Thẩm Thẩm, người nói thì phải giữ lời nha, con sẽ ở nhà đợi người, nếu không ăn được bánh mè, con sẽ không chịu đâu đấy."

Chu Thúy Hoa nghe thấy mấy lời "ngang ngược" của Liễu Phán Nhi, vui như mở cờ trong bụng, bà ấy chỉ sợ Liễu Phán Nhi cứ khách sáo với mình chứ còn không khách sáo như này thì mới tốt.

"Được rồi, ta nói chuyện vẫn luôn giữ lời, con chỉ cần ở nhà chờ ăn là được".

Chu Thúy Hoa vui vẻ rời đi, trên đường gặp được ai trong thôn, bà ấy đều báo tin là Liễu Phán Nhi đã tỉnh lại cũng đã dân hồi phục rồi.

Những người trong thôn nghe vậy cũng lấy làm vui mừng cho Liễu Phán Nhi.

Bọn họ bèn nhanh chóng trở về nhà, mang theo một vài thứ trong nhà sang thăm hỏi.

Liễu Phán Nhi đã khỏi bệnh, nên nàng tự mình ra ngoài để cảm tạ mọi người.

Bữa cơm chiều nay đều là những món ngon mà người dân trong thôn mang đến, món ở giữa là mấy cái bánh mè được Chu Thúy Hoa đặc biệt làm cho, bánh vừa mới ra lò, còn nóng hổi, vỏ bánh giòn rụm, nhân bên trong vừa thơm vừa ngọt.

DTV

Mấy ngày qua vì Liễu Phán Nhi không tỉnh lại, cả nhà đều vô cùng lo lắng đến đứng ngồi không yên.

Bây giờ Liễu Phán Nhi đã tỉnh lại, mọi người đều có tinh thần, ăn cũng ngon miệng hơn.

Sau khi ăn uống no nê, Lưu thị đảm nhiệm việc chiếu cố cho mấy tiểu hài tử, phân công cho Lý Nguyên Thanh ở bên cạnh chăm sóc cho Liễu Phán Nhi.

Buổi tối, đôi phu thê cùng nhau nói chuyện.

Liễu Phán Nhi hỏi Lý Nguyên Thanh: "Lần trước, lúc Lương công công đến thăm đã nói riêng với chúng ta, sau khi Cửu công chúa thành thân, chúng ta có thể sẽ phải khởi hành lên phía Bắc. Lúc đó, chàng sẽ là Bắc Đại Đô Thống, chàng dự định sẽ ở lại thành nào?”

Lý Nguyên Thanh trả lời: "Đây cũng là nơi quen thuộc với nàng, thành Tang. Nghe thấy vậy, ánh mắt Liễu Phán Nhi loe lên, mày cũng nhíu lại, lộ ra hận ý: “Thành Tang cũng được đó, đúng lúc ta cũng muốn trở về báo thù."

Lý Nguyên Thanh xoa đầu của Liêu Phán Nhi: “Có oan thì kêu oan, có thù thì báo thù. Bất kể nàng làm gì, ta sẽ luôn ủng hộ."

"Thế nàng muốn lấy thân phận của nàng ở Tang thành báo thù, hay là định bí mật ra tay, không tiết lộ thân phận thực sự?” Liễu Phán Nhi nghe thế cười nói: "Công thành doanh toại, thăng quan tiến chức rồi, đương nhiên là phải vinh quy bái tổ, ta chẳng thèm âm thầm hành độn đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK