Cố Thiệu sững sờ, nghĩ tới Lý Lệ, hỏi: "Là A Lệ sao?"
Cố lão phu nhân kinh ngạc: "Ngươi cũng cảm thấy A Lệ không tệ?"
"Vừa rồi khi Thất Lang nói cho ta biết suy nghĩ ở trong lòng mình, trùng hợp thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa ở hoa viên, đúng lúc A Lệ cũng ở đó, ta cảm thấy rất phù hợp.
Cố Thiệu trả lời: "Nếu như tổ mẫu, ngài cảm thấy hợp thì nói cho Thất Lang biết một chút."
Cố lão phu nhân gật đầu: "Ừ, Đức Thụy phu nhân nói, nếu như có thể hoàn thành mối hôn sự này thì sẽ để lại tiệm vải ở huyện thành Cát Tường cho A Lệ.…
"Mỗi năm cửa hàng đó sẽ thu về được mấy ngàn lượng, đủ cho một nhà tiêu xài, còn trên trăm mẫu mà và rương bạc. Cho dù có là nữ nhi nhà quan thì cũng chưa chắc có đồ cười phong phú như vậy." "Không chỉ có như thế, A Lệ khôn khéo tài giỏi, tuổi còn nhỏ mà đã quản lý cửa hàng vải và công việc vặt, vô cùng giỏi." "Mấu chốt người nhà mẹ đẻ đơn giản, không có nhiều chuyện rắc rối. Ta nghe nói mấy đứa nhỏ nhà Đức Thụy phu nhân, cho dù là nam hay nữ thì cũng biết đánh quyền”
"Không chỉ có cơ thể khỏe mạnh mà vào thời khắc mấu chốt, còn có thể bảo vệ tính mạng. Cơ thể của nương khỏe mạnh thì cũng có thể sinh ra đứa con khỏe mạnh."
Cố Thiệu càng nghĩ càng thấy phải đây là mối hôn nhân tốt: "Mấy đứa trẻ do Đức Thụy phu nhân dạy dỗ đều không tâm thường." Đợi đến buổi tối, khi Cố Thất Lang đi qua dùng bữa cũng Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân liền hỏi thăm suy nghĩ của Cố Thất Lang đối với hôn sự, không khác so với những gì Cố Thiệu nói.
Cố lão phu nhân có cơ sở trong lòng: "Thất Lang, vậy ngươi cảm thấy A Lệ cô nương như thế nào?"
Cố Thất Lang nghĩ tới cô nương nói chuyện thú vị trong nhà kính vào buổi sáng hôm nay, một người là A Nam, một người là A Lệ, lập tức đỏ mặt.
"Tằng bách tổ mẫu đã sống lâu hơn Thất Lang rất nhiêu. Nữ tử có thể khiến cho tằng bách tổ mẫu khen ngợi chắc chắn là nữ tử tốt."
Cố lão phu nhân thấy Cố Thất Lang nói như vậy, hơn nữa còn đỏ mặt, thì biết mối hôn sự này có thể thành công.
"Hôm nay Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân tự mình đến nhà bái phỏng, thời tiết rét lạnh, ngày mai ngươi và tam thúc của ngươi đến trấn Cát Tường bái phỏng, tặng quà tết." Hôm nay Cố Thất Lang chưa nhìn kỹ A Lệ, sợ đường đột cô nương nhà người ta. Bây giờ tằng bách tổ mẫu bảo hắn ta và tam thúc đến trấn Cát Tường tặng quà tết, Có lẽ là muốn cho hắn ta gặp lại A Lệ một lần.
"Vâng, tằng bách tổ mẫu." Cố Thất Lang đáp lời, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng lại rất chờ mong.
Hôm sau, Cố Thất Lang ngồi xe ngựa đi theo Cố Thiệu, đi tới trấn Cát Tường.
Thật trùng hợp, hôm nay lại là ngày lễ lớn cuối cùng trong năm mới.
Thôn dân xung quanh đều đến đây chuẩn bị đồ tết, người đến người đi, người lớn trẻ nhỏ nối liền không dứt.
Mặc dù phải chen chúc, nhưng cũng không hỗn loạn.
Thỉnh thoảng có người của đội tuần tra đi qua, duy trì trật tự.
Không thể đi trên đường, thế là xe ngựa chỉ có thể đi bằng một con đường ở sau đường phố. Cố Thất Lang xuống xe: "Tam thúc, lần đầu tiên ta tới trấn Cát Tường, muốn đi dạo chơi."
Cố Thiệu cười cười: "Ta cũng chưa đến đây rất lâu rồi, cũng muốn xem chút." Nhìn thấy cửa hàng hai bên đường phố, cao lớn đẹp đế, tất cả đều được lát đá xanh, sạch sẽ gọn gàng.
Ai có thể nghĩ tới vào hai năm trước, nơi này còn là một mảnh đất hoang chứ?”"Tam thúc, người nhìn trên thị trấn nhiều người như vậy, buôn bán nhiều như vậy, cũng không kém hơn huyện thành của chúng ta."
Cố Thất Lang kinh ngạc, vốn còn cho rằng trấn Cát Tường chỉ là một thị trấn nhỏ chưa đến 2 năm, có được mấy cửa hàng đã không tệ. Thật sự không nghĩ tới, ở đây không chỉ có cửa hàng, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, bách tính xung quanh đến mua đồ tết cũng có rất nhiều. Bởi vì mở rộng giống tốt, lại còn có mưa thuận gió hoà, cuộc sống của dân chúng cũng tốt hơn. Bởi vậy mua đồ tết cũng có chút phong phú, năm nay cũng có thể mừng tuổi năm mới. Lúc đi qua cửa hàng vải Cát Tường, A Lệ và A Phương đang ở trong cửa hàng, còn có mấy tiểu nhị hỗ trợ, nhưng cũng không đủ người để chào đón khách mới đi vào. A Lệ vừa gảy bàn tính, vừa ký sổ, ngoài miệng còn tính nhẩm, đâu vào đấy, dáng vẻ vô cùng khôn khéo.
Hôm qua gặp A Lệ, Cố Thất Lang không có ý khác.
Tối qua tằng bách tổ mẫu muốn làm mai cho hắn ta cho hắn ta cũng chú ý đến. Vốn là ấn tượng ban đầu cũng không tệ, hôm nay lại có ấn tượng tốt hơn.
Có người vợ như thế này quản lý chuyện nhà thì hắn ta cũng có thể yên tâm học tập.
Hắn ta chỉ cần đối xử với vợ thật tốt, toàn tâm toàn ý là được.
Cố Thiệu nhìn thấy Cố Thất Lang nhìn lén cửa hàng vải Cát Tường thì không khỏi cười trộm, thiếu niên này dễ động lòng thật!
Trước kia vẫn luôn vùi đầu chăm chỉ học tập, trong lòng không có chút gợn sóng. Khi những đồng môn nhìn thấy những người con gái trong thanh lâu, không thể nhấc chân rời đi thì hắn ta cũng không bị lung lay.
Mãi đến khi gặp nữ tử giống như ánh mặt trời rực rỡ kia, lòng của hắn ta mới có chút gợn lên.
Nhưng mà khi nhìn thấy nàng đã thành thân, hơn nữa còn tình đầu ý hợp với trượng phu, tình cảm thắm thiết thì hắn ta cũng bỏ đi suy nghĩ này.
Lần này tại kinh thành, hắn ta đã đính hôn, nhưng sau đó lại hủy đi.
Hắn ta gặp Cửu công chúa lần nữa, lại còn ra mặt vì hắn ta, bắt được đôi uyên ương muốn bỏ trốn kia.
Áo đỏ như lửa, khuôn mặt như tranh.
Nữ tử đã từng ngang ngược càn rỡ, không có lễ nghĩa trong mắt hắn ta, thế mà cũng biến thành người có tình có nghĩa.
Vào thời khắc ấy, bóng người mặc đồ màu đỏ cưỡi ngựa đã khắc ở trong óc của hắn ta, mãi không phai nhạt.
Đây có phải là duyên phận của hắn ta hay không?
Cố Thất Lang đang nghĩ về chuyện của mình, cũng không chú ý tới sự khác thường của tam thúc ở bên cạnh.
Lúc Liễu Phán Nhi thấy Cố Thiệu mang quà tới, còn dẫn Cố Thất Lang theo thì trong lòng hiểu ra.
Hôm qua Cố Thất Lang đã gặp Lý Lệ một lần, chắc hẳn Cố lão phu nhân cũng đã nói vê mối hôn sự này.
Nếu như Cố Thất Lang không có ý định thì hôm nay sẽ không đến.
Nếu như đến đây thì chắc chắn là có ý định.
Bởi vì hôm qua chưa xác định cho nên sau khi Liễu Phán Nhi trở về thì cũng không nói cụ thể chuyện này với Lưu thị, chỉ nói là Cố lão phu nhân sẽ giúp A Lệ làm mai.
Lưu thị chỉ coi khách đến cho nên muốn chiêu đãi, có lễ nghĩa.
Lý Đại Bảo được coi là trưởng tử trong nhà, mặc dù nhỏ hơn Cố Thất Lang không ít nhưng mà kiến thức của cậu cũng không hạn hẹp.
Hắn dẫn Cố Thất Lang đi loanh quanh thôn Cát Tường trấn Cát Tường.
"Đầy là phường ép dầu bằng sức nước của chúng ta, bởi vì bây giờ là mùa đông, dòng nước không lớn, cho nên chúng ta chỉ có thể chỉnh phường ép dầu vào miệng dòng nước, để có nhiều nước chảy vào hơn, như vậy thì mới có thể tạo ra nhiều sức nước."
Cố Thất Lang khen ngợi: "Thật tinh tế, không dùng sức người, như vậy cũng bớt được rất nhiều sức."
"Đó là chuyện đương nhiên, đây là do nương của ta vẽ ra." Lý Đại Bảo đắc ý trả lời, chỉ guồng nước ở xa xa: "Nhìn thấy không? Có vùng đất không có nguồn nước, cho nên chỉ có thể gánh nước về, nhưng nương ta đã dựa vào hướng gió, tạo ra cối xay gió, vận chuyển nước lên cao.