Về đến nhà, Kim Lăng Hầu trực tiếp đưa hai người đến trước phòng tiếp khách. "Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người xem phòng khách này của con, có gì khác không?" Kim Lăng Hầu cố ý làm vẻ thần bí, cười ha ha hỏi.
Hai người già nhìn bốn phía, hơn nữa bên tai còn nghe tiếng lạch cạch, rất nhanh đã nhìn thấy một vật trang trí cao bằng người.
Vật này dùng gỗ lim làm vỏ ngoài, có hoa văn điêu khắc tinh tế, còn có bảo thạch vô cùng quý giá và đẹp mắt.
Cổ kính mà trang nghiêm, hơn nữa còn vô cùng tinh xảo.
Kim ở trên đó còn không ngừng động đậy, phía dưới còn có một thứ hình tròn không ngừng lắc lư.
"Đây là gì?" Lan Lăng Hầu Te lão gia mắt sáng ngời.
"Nhạc phụ, đây là thứ mà Lý Đại Bảo làm ra, một ngày có mười hai giờ, sau đó chia ra thành các nac khác nhau, nhìn kim chỉ là có thể biết bây giờ là mấy giờ."
Kim Lăng Hầu trả lời, đây là món đồ tốt có giá mấy nghìn lạng bạc.
Lan Lăng Hầu Tề lão gia tỉ mỉ xem xét, vừa nhìn đã cảm thấy hứng thú.
"Ái chà này, thứ này đúng là có thể nhìn được giờ. Tốt hơn đồng hồ cát và đồng hồ nước.
"Đúng rồi, sao thứ này có thể chạy mãi như thế? Vì sao vậy?"
DTV
Kim Lăng Hầu cười, chỉ vào chỗ dây cót ở đằng sau: "Chỗ này cách mấy ngày lại vặn mấy lần là có thể dùng được mấy ngày nữa, giống như hứng khởi trở lại vậy."
"Còn bên trong làm thế nào, con rể cũng không hiểu. Đại sư phụ dưới trướng của con muốn mở ra xem thử, không ngờ bên trong còn có cơ quan khác. Vừa mở ra thì bộ phận quan trọng nhất lập tức hư luôn." Tê lão phu nhân cảm thấy tò mò, nhịn không được khen ngợi: "Đây đúng là rất tinh xảo."
"Đúng rồi, thời gian này chạy đúng không? Nếu không đúng nữa thì có thể sửa lại cho đúng được không?”
Kim Lăng Hầu trả lời: "Co thể sửa được, có sai số một chút, nhưng nửa tháng phải sửa một lần, vẫn dùng tốt như trước."
"Cái này vẫn còn một tác dụng khác, chọn một thời gian nhất định, mỗi ngày đến đúng giờ đó thì có thể phát ra tiếng chuông."
Lan Lăng Hầu Tề lão gia mắt sáng ngời: "Không tệ, thứ này đúng là rất tốt."
Kim Lăng Hầu cười: "Đợi con rể đặt mấy cái nữa, sau thời gian ngắn nữa nhận được, bán giá thấp cho nhạc phụ và nhạc mẫu."
Nghe thấy thế, hai người chợt sững sờ, trong lòng có chút không vui.
Món đồ này cho dù đắt cũng không đến mức để con rể bán cho chúng ta chứt Không lẽ không tặng được à? Tặng đồ đắt giá, chúng ta cũng trả lễ đắt giá, còn có thể để con rể chịu thiệt sao? Kim Lăng Hầu thông minh như vậy, tất nhiên lập tức nhìn ra nhạc phụ và nhạc mẫu không vui.
Ông ta vội vàng giải thích: "Nhạc phụ nhạc mẫu, hai người đừng hiểu nhầm con rể. Món đồ này gọi là đồng hồ treo tường, là một trong số các loại đồng hồ."
"Nếu tặng, nghe không được tốt lắm. Ngay cả khi Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân cho bệ hạ và hoàng hậu nương nương cũng đặc biệt dặn dò người hầu, nhất định phải nói là bán, không được nói tặng.
Nghe thấy thế, Lan Lăng Hầu Tề lão gia và Tề lão phu nhân mới hiểu ra.
Lo ma chay cho người thân, đúng là không may mắn. Tê lão gia vỗ vai Kim Lăng Hầu, cười ha ha: ""Khiến con rể lo lắng rồi, được, đến lúc đó bán cho ta." "Vâng, nhạc phụ đại nhân." Kim Lăng Hầu đồng ý: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, con rể đặc biệt chuẩn bị phòng rồi, hai người đi đường mệt mỏi, về tắm rửa nghỉ ngơi trước đã." Lúc này, Tê Thục Viện im lặng nhìn chằm chăm đồng hồ treo tường ở trong phòng, ánh mắt sáng lên. Lý Đại Bảo này giỏi thật. Tuổi còn nhỏ đã có thể làm ra món đồ tốt như vậy. Kim Lăng Hầu nhìn Tề Thục Viện vẫn nhìn đồng hồ treo tường, cười nói: "Thục Viện, đừng nhìn nữa, cái này là đồng hồ treo ở phòng khách. Ta sắp xếp cho con ở phòng A Dung, hai tỷ muội các con có thể chơi đùa với nhau."
"Tuy chỗ đó không có đồng hồ treo tường nhưng có đồng hồ để bàn, trong phòng con cũng có, còn có rất nhiều đồ vật tinh xảo, chút nữa con sẽ thấy"
Tê Thục Viện cung kính hành lễ với dượng: "Đa tạ dượng."
"Không cần cảm ơn." Kim Lăng Hầu cười: "Có chỗ nào không thỏa đáng cứ nói với nha hoàn, đừng nhẫn nhịn. Cứ xem như là nhà của mình."
Kim Lăng Hầu sắp xếp mọi việc ổn thỏa, khiến hai già một trẻ Tề gia vô cùng hài lòng, cứ như vậy ở lại Kim Lăng Hầu phủ. Đợi Kim Lăng Hầu rời đi, Lan Lăng Hầu Te lão gia và Tê lão phu nhân nhìn đồng hồ tinh xảo ở trên bàn, càng tò mò hơn.
Ông ấy vuốt râu, sau đó quan sát cẩn thận: "Không tệ, đứa trẻ rất thông minh." Tê lão phu nhân cũng cười: "Neu không phải quá mệt mỏi, ta đã muốn nhanh chóng gửi thiệp mời, đi thăm Đức Thụy phu nhân rồi."
Tê lão gia cũng cười: "Đúng đó, tôi cũng vô cùng tò mò. Người tính toán như con rể của chúng ta cũng khen ngợi Đức Thụy phu nhân rất nhiều."
"Lý Đại Bảo này cũng được con rể không ngừng khen ngợi. Thực ra dựa vào bản lĩnh của Lý Đại Bảo, làm cho bệ hạ thì không chừng còn được một tước vị."
"Có tước vị lại còn có tiền, hơn nữa còn có cha mẹ có chức quyền như thế, gia thế cũng rất tốt. Cho dù không tham gia khoa cử cũng không sao."
Tê lão phu nhân vô cùng tán đồng: "Lão thái gia nói đúng, chúng ta phải nghe ngóng nhiều hơn."
"Nếu đứa trẻ này giỏi như vậy, nói gì cũng phải định hôn sự cho Thục Viện."
"Ta đã nhận được thư của lão tam và vợ lão tam. Bọn họ cũng thay đổi suy nghĩ một chút rồi, tuy không nói nhanh chóng quyết định nhưng ít nhất đã nói phải quan sát Lý Đại Bảo nhiều hơn."
Tê lão gia cười: "Trong ba đứa con dâu, vợ lão đại đoan chính nhất, thực ra vợ lão tam thông minh nhất, ngay thẳng hiếm thấy."
Te lão phu nhân người: "Lão thái gia nói phải, người con dâu thứ ba đúng là rất tốt. Từ việc mà nó làm, ông có thể thấy là vô cùng chu đáo."
"Quan hệ giữa nàng ta và Đức Thụy phu nhân cũng tốt, sau này nếu Thục Viện gả qua đó thật cũng không phải chịu chút ấm ức nào."
Trong lòng của hai người càng thêm tò mò về Lý Đại Bảo từ lúc nào.
A Dung và Lý Lệ vội vàng ngồi xe ngựa trở về, trong lòng thở phào một hơi.
Lý Lệ cũng vô cùng vui mừng: Tuy không về kịp lúc dì Liễu sinh nhưng nhưng hai mẹ con bình an đã là vô cùng may mắn rồi!"
Lý Dung vô cùng tán đồng: "Cái gì cũng không quan trọng bằng bình an mạnh khỏe."
"Chúng ta là người đã trải qua những ngày tháng khổ cực nên vô cùng trân trọng cuộc sống bây giờ."
"Có nhiều tiền đúng là chúng ta có thể ăn ngon mặc đẹp, nhưng đều không quan trọng bằng khỏe mạnh."
"Sức khỏe tốt mới có tất cả, người phải sống mới có thể có tất cả khả năng."
Trên đường đi, hai tỷ muội nói chân lý cuộc sống.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng hai người có rất nhiều cách nghĩ, phần lớn đều là từ sự dạy dỗ của Liễu Phán Nhi.
Mới đầu có thể hai người không hiểu nhưng trải qua nhiều chuyện mới nhớ tới lời mẫu thân đã nói, hiểu được hàm ý của nó.