Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Cố Thiệu vê nhà sớm hơn, sau khi về nhà, hắn ta ôm con để dạy những bài nhập môn.

Đứa bé lớn một chút, biết ăn biết chơi nhưng không hứng thú với việc học.

Cố Thiệu là mang trong mình thuộc tính của một học bá nên đương nhiên rất không vừa ý với con trẻ, mặc dù con trai còn rất nhỏ, nhưng yêu cầu với con trai lại rất cao.

Có điều con không nghe lời, căn bản không học, trở thành một đứa trẻ nghịch ngợm.

Cố Thiệu trong cơn tức giận đã đánh đánh m.ô.n.g của Cố Giác.

Cố Giác như xé toạc cổ họng, khóc am了 không dừng: "Cha xấu xa! Cha đánh con, con muốn mẹ, con muốn tăng tổ mẫu..." Cố Thiệu nghe thấy điều này, càng tức giận hơn: "Bảo con học thì con không học, đánh con không phải là đúng sao?" "Con ghét cha, con không thích cha." Cố Giác hét lớn, che kín mặt khóc lớn.

Người hầu bên ngoài thấy lão gia đánh con, nên đã nhanh chóng chạy đến hậu viện để thông báo với công chúa và lão phu nhân.

Cửu công chúa vừa nghe, đã gấp gáp nói: "Phu quân cũng thật là, tại sao lại đánh con?"

Nói xong, thì vội vã chạy ra tiền viện.

Cố lão phu nhân cũng biết rằng cháu trai đánh chắt trai của mình: "Cố Thiệu này, vê đến nhà thì muốn tỏ vẻ? Lại có thể đánh con, ta muốn xem thử xem, có phải muốn đánh cả ta không?”

Cho nên Cố lão phu nhân cũng đem người hùng hổ đi đến tiền viện.

Sau khi đến tiền viện, Cửu công chúa đã giật lại Cố Giác từ tay của Cố Thiệu: "Phu quân, có điều gì thì hãy nói chuyện đàng hoàng, sao người đánh con làm gì?”

Cố Thiệu chỉ vào Cố Giác: "Nó sắp bốn tuổi, không biết đọc sách, không biết học hành, chỉ ham chơi đùa và cãi lại."

Cửu công chúa ôm lấy con trai, cứng cổ cãi nhau tranh lý với Cố Thiệu: "Còn chưa đầy bốn tuổi, mới chỉ có ba tuổi thôi, người bắt một đứa trẻ ba tuổi phải học hành, có thể học được gì?"

Cố lão phu nhân cũng gật đầu phụ hoạ: "Ta thấy con mới là thiếu đánh nhất, đứa trẻ còn nhỏ, dù muốn bắt đầu học, cũng không thể dùng roi vọt."

"Khi con lớn bằng Giác Nhi, gia gia của con bế lấy con, vừa kể chuyện, vừa học chữ, cũng không giống con bây giờ cam lấy cây thước, bắt ép học."

Cửu công chúa đồng tình:"Đúng vậy, là phu quân đã quá nóng vội. Người nghiêm khắc như vậy, con trẻ sẽ cảm thấy học hành là một việc rất đau khổ, sau này cho dù có thể học rồi, trong lòng cũng bài xích việc học."

Cố Giác nằm trong vòng tay của mẹ, còn uất ức nghẹn ngào: "Con không biết, thì cha đã đánh con. Mẹ, tăng tổ mẫu, m.ô.n.g con đau quá." Cố lão phu nhân nghe những lời này, như vậy còn được sao, cầm gậy lên, lao vào đánh Cố Thiệu: "Lúc con còn nhỏ, ta và gia gia con có từng đánh con không? Có từng động đến một ngón tay của con không?”

Cửu công chúa nhìn thấy Cố lão phu nhân động tay rồi, nàng ta cũng không tiện nói tiếp, chỉ có thể ở đây dỗ con.

Cố Thiệu không nghĩ đến việc né, nên đã bị gậy của tổ mẫu đánh trúng.

Cố lão phu nhân đau lòng, không vui nói: "Con thật ngốc nghếch, ta đánh con, con không biết chạy sao? Còn không bằng Giác NhiI"

Cố Thiệu cười khổ: "Tổ mẫu, con cái có thể ngốc một chút, nhưng không thể không nỗ lực. Người nhìn đứa trẻ này xem, một chút cũng không thích học hành, sau này làm sau thành tài?"

Cố lão phu nhân dừng lại một lúc: "Con cái còn nhỏ, lớn một chút nữa thì sẽ muốn học." Cửu công chúa cho đó là hiển nhiên: "Đúng đó, con còn nhỏ, làm sao có thể học được."

Cố Thiệu tâm trạng phức tạp, từ khi có Cố Giác, hắn ta và Cửu công chúa không sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng vẫn luôn chưa có thai.

Nói không chắc có thể đời này chỉ có một đứa con.

Nếu đứa trẻ không thể thành tài, vinh quang của Cố gia xem ra chỉ có thể đến từ tước vị ở phía công chúa.

"Hai người chỉ nghĩ cảm thấy con trẻ còn nhỏ, nhưng hai người cũng không xem thử vào năm ngoái khi Cát Tường cũng lớn tâm này, Tam Tự Kinh đã có thể học thuộc rồi, hơn nữa còn biết cả tính toán."

"Tiến bộ của năm nay càng lớn rồi. Chính vì như thế, mỗi ngày Cát Tường đều đang học. Hai người cả ngày chỉ nhớ đến Cát Tường, nếu là đứa con nghịch ngợm của nhà ta, người ta có thể xem trọng sao?" Lời này vừa nói ra, Cố lão phu nhân và Cửu công chúa đều ngơ ra rồi.

Đây thực sự là một hiện thực đáng buồn. Cửu công chúa mỗi ngày hy vọng, đợi ngày con trai mình cưới Cát Tường ve nhà.

Mắt thường có thể thấy, Cát Tường cô bé này rất thông minh, sau này sẽ rất xuất sắc, trong khi đứa con nghịch ngợm trong nhà này chỉ biết ăn rồi chơi.

"Tổ mẫu, người nói xem chúng ta nên làm sao đây?" Cửu công chúa hỏi, sau khi cân nhắc kỹ, họ nhận ra họ đã quá nuông chiều con trẻ.

Cố lão phu nhân do dự: "Vậy thì nên nghiêm khắc với con trẻ thêm một chút chứ?"

Cửu công chúa suy nghĩ trong một lúc, gật đầu:"Vậy hãy nghiêm khắc thêm một chút, không thể để con trẻ trở thành một đứa trẻ thích hưởng thụ."

Cố Giác gào khóc: "Mẹ, tăng tổ mẫu, có phải mọi người không thương con nữa không?”

Cố lão phu nhân và Cửu công chúa nhìn Cố Giác, sau đó quay mặt đi một nơi khác.

Cố Thiệu suy nghĩ một lúc: "Gia đình ít trẻ con quá, Cố Giác không có bất kỳ tấm gương nào để học hỏi. Nếu đã không phải do trưởng bối chúng ta dạy dõ, thì chúng ta hãy gửi đi, đến học và chơi cùng với các con của nhà Đức Thuy phu nhân." Mắt của Cửu công chúa sáng lên: "Phu quân, ta cảm thấy không tệ. Những đứa trẻ khác đều đang học hành, có lẽ Cố Giác cũng muốn học hơn."

Cố lão phu nhân suy nghĩ một lúc: "Ta sẽ chuẩn bị đồ, tặng một phần hậu lễ cho Đức Thuy phu nhân.”

Việc thỉnh thoảng đến thăm, khác hẳn so với việc đến hàng ngày.

Cố lão phu nhân quyết định tặng một phần hậu lễ, bù đắp cho Liễu Phán Nhi.

Vì vậy, từ ngày thứ hai trở đi, Lý gia lại có thêm một bạn nhỏ là Cố Giác.

Bởi vì Liễu Phán Nhi thường bận rộn với việc của Thư quán Cát Tường ở bên ngoài, nên trẻ con trong nhà đều được giao cho Lý Dung chăm sóc.

Lý Nhung và Lý Nam thường xuyên chơi chung mấy đứa trẻ, lợi dụng những điều họ học từ mẫu thân để dạy đệ đệ muội muội.

Bây giờ Cửu công chúa đã đưa Cố Giác đến đây.

Quả nhiên sau khi Cố Giác đến đây, đi cùng với các tỷ tỷ ca ca, vừa chơi vừa học.

Từ đó, mỗi ngày đều đến.

Hôm nay Liễu Phán Nhi trở về khá sớm, thấy Cửu công chúa cũng ở đây, khá tò mò: "Công chúa, người tới đây làm gì thế?"

Cửu công chúa mỉm cười: "Ở nhà không có việc gì, con trẻ nhớ ca ca tỷ tỷ rồi, nên ta đem con đến đây."

DTV

"Cùng nhau chơi, còn hơn là nó ở nhà một mình quậy phá, hơn nữa ở đây không đánh không mắng, con trẻ sẽ tự nguyện học hành."

"Phán Nhi, tỷ không biết đấy, hôm qua phu quân ta dạy Cố Giác, nhưng con trẻ không vui, bị đánh rồi, m.ô.n.g còn bị bam tím đấy."

Liễu Phán Nhi cười nhẹ: "Cố đại nhân cũng là mong con trai trở thành người xuất sắc."

"ở nhà không học, ở đây lại tự nguyện học, sau này chắc sẽ thường xuyên làm phiền tỷ tỷ." Cửu công chúa cười nói: "Vừa đúng Đại Bảo sắp thành thân rồi, ta sẽ đến giúp đỡ."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Da tạ công chúa đã giúp đỡ. Khi Đại Bảo kết hôn, có Thục Viện rồi, sẽ cùng A Dung giúp ta quản lý nhà cửa."

"Đúng rồi, Phán Nhi tỷ tỷ, thư quán bên đó của tỷ thế nào rồi?" Cửu công chúa hỏi: "Có việc gì cần ta giúp không?"

Liễu Phán Nhi nhẹ cười: "Vẫn đang xây dựng, dự đoán vẫn còn làm thêm một tháng nữa thì sẽ đóng băng rồi, phải tạm ngừng công việc, chờ đến năm sau rồi nói tiếp."

"Hơn nữa xây dựng thư quán đó giờ chưa bao giờ là việc có thể hoàn thành trong một ngày, hãy thong thả, không cần quá vội vàng."

Cửu công chúa đồng tình: "Tỷ tỷ nói rất đúng."

Ngay lúc này, Miêu Nhi tỷ mang đến hai tách trà: "Phu nhân, Cửu công chúa mời phu nhân uống trà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK