Liễu tộc trưởng lập tức đồng ý: "Cảm ơn Phán Nhị, ta sẽ trói tên khốn đó rồi đưa vào. Dù sao hiện tại ta cũng có tôn tử, cho dù có c.h.ế.t trong đại doanh thì cũng không sao cả, chỉ cần không tiếp tục gây họa cho ta là được, ta thực sự là người tốt mà bị nhi tử này làm liên lụy."
Nhi tử chính là quỷ đòi nợ trong truyền thuyết!
Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta không làm được thì có thể người làm được việc đó quản lý,
Dù sao thì Liễu Phán Nhi cũng sẽ không cố ý g.i.ế.c c.h.ế.t nhi tử, nếu không cẩn thận mà c.h.ế.t thì cũng đáng đời nó.
DTV
Gia đình ngày càng nghèo đi, tất cả chỉ vì nhi tử cờ b.ạ.c quá độ.
Ông ta cũng lo, roi thước trong nhà bị gãy không biết bao nhiêu cây nhưng vẫn vô dụng.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được rồi, giáo huấn những kẻ không ra gì cũng chẳng ích gì, chỉ có những trưởng bối không buông bỏ được hài tử là phải chịu khổ thôi."
Liễu tộc trưởng thở dài: "Đúng vậy, ta không nỡ ra tay tàn nhẫn. Quên đi, ngươi đừng lo lắng. Ngày mai ta sẽ đu tố cáo, hy vọng có thể sớm hạ bệ Từ Gia Thịnh." "Những năm gần đây, đám nhi tử của Từ Gia Thịnh kia cũng như bản gia và bàng chi của Từ gia vê cơ bản đều đến đây, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Ta sẽ tìm thêm một số nạn nhân, khi nào chúng ta thắng kiện, sẽ để những người này tiếp tục khởi kiện."
Trả lại gia sản là bước đầu tiên.
Nếu kiện mạng người thì đền mạng.
Nếu khinh nam cưỡng nữ thì ăn gậy ngồi tù.
Nếu khinh thường phá phách thì phạt tiền ngồi tù.
Liễu Phán Nhi cười: "Nhị gia gia, cứ yên tâm, đừng sợ mà cứ làm."
Mấy năm nay Liễu tộc trưởng cũng không phải là không có chuẩn bị gì, xem ra lần đối phó Từ Gia Thịnh này, có thể thấy Liễu tộc trưởng có tốn không ít sức lực. Với lời khẳng định của Liễu Phán Nhị, Liễu tộc trưởng không hề có gánh nặng tâm lý nào, ngày hôm sau đã viết đơn kiện, tố cáo với nha môn tri phủ.
Nha môn tri phủ Viên tri phủ vừa được điều tới đây được một năm, vừa mới làm quen với mọi thứ ở thành Tang, ông ta cũng biết rất rõ về Từ gia, một gia tộc lớn ở thành Tang.
Đối với Liễu gia, cũng coi như là biết được kha khá. Tuy nhiên, nhà Liễu gia chủ đã c.h.ế.t hết nên Viên tri phủ cũng không để bụng. Ông ta không thân quen gì với Liễu gia, không thể vì chuyện như thế này mà trở mặt với thế gia ở thành Tang của Từ Gia Thịnh.
Tơ lụa của thành Tang, bán cho Bắc Nhung có thể kiếm được rất nhiều tiền, là do thế gia ở thành Tang bên này nộp thuế.
Vì vậy, Viên tri phủ đối xử xem trọng với nó, với hy vọng rằng người dân ở thành Tang có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Ông ta cũng là tâm phúc của bệ hạ, lần này làm tri phủ thành Tang, hiệp lực với Lý Nguyên Thanh, phải quản lý thật tốt dân sinh ở thành Tang, cùng nhau chống lại sự xâm lược của Bắc Nhung. Vốn dĩ, Viên tri phủ không cần phải quan tâm đến vấn đề như vậy, cứ xử lý vụ án như bình thường là được. Nhưng trong đó lại vụ có liên quan đến Liễu Phán Nhil Nếu chỉ cái tên Liễu Phán Nhi thì có chút xa lạ với Viên tri phủ, nhưng Liễu Phán Nhi chính là Đức Thụy phu nhân, thì cũng không xa lạ gì nữa. Tất cả các quan địa phương, không ai không biết Đức Thụy phu nhân. Đặc biệt ở những nơi hẻo lánh, nơi sản lượng ngũ cốc thấp, sau khi đưa bắp ngô với khoai lang tới, người dân mới có đủ ăn.
Được dân chúng chịu ơn.
Chính là một công lao lớn.
Đơn kiện trong tay Viên tri phủ suýt chút nữa rơi xuống đất, ông ta nhanh chóng uống ngụm trà để bình tĩnh lại, hỏi sư gia bên cạnh: "Su gia, ngươi cho rằng ý đồ của Liễu tộc trưởng là gì?"
Hồ sư gia đi theo Viên tri phủ đã lâu, được Viên tri phủ tín nhiệm, sau khi suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: "Bẩm đại nhân, Liễu tộc trưởng này sớm không cáo trạng, muộn không cáo trạng, hết lần này đến lần khác cứ cáo trạng vào lúc Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi đến, chắc chắn là được Đức Thụy phu nhân chỉ điểm”
"Vừa rồi Liễu tộc trưởng cũng không giấu diếm thân thế của Đức Thụy phu nhân, mười ba tuổi nàng suýt bị gả cho con ma bệnh của Chu gia, chạy trốn đến thành Tây Bắc, dọc đường đi đã phải chịu nhiều cay đắng. Từ gia đã làm đủ chuyện không tốt, bây giờ nạn nhân đã trở lại, sao có thể bỏ qua cho kẻ thù năm xưa?"
Cho dù là thân phụ, Đức Thụy phu nhân bị Từ Gia Thịnh đối xử như vậy, đương nhiên sẽ thấy oán hận, sao có thể không báo thù cho được?
Viên tri phủ nghe vậy thì nói: "Sư gia, những gì ngươi nói rất có lý, bản quan sẽ thăng đường, nhận đơn kiện trước mặt mọi người. Sau đó, sư gia hãy dành chút thời gian để điều tra tình huống của Liễu tộc trưởng, thăm dò cho rõ ràng vào."
Hồ sư gia gật đầu: "Vâng, thưa đại nhân, thuộc hạ sẽ làm ngay."
Viên tri phủ thăng đường, công khai nhận lễ, nói muốn điều tra nên mời Liễu tộc trưởng ra ngoài.
Hồ sư gia tìm được Liễu tộc trưởng, dẫn ông ta đến một quán vắng vẻ uống rượu ăn cơm: "Liễu tộc trưởng, trên công đường có một số việc khó nói, ngươi cáo trạng Từ gia, Đức Thụy phu nhân có biết không?” Liễu tộc trưởng suy nghĩ một lát, tìm kiếm một lời giải thích thích hợp để thoái thác: "Hôm qua ta gặp Đức Thụy phu nhân, hiện tại viện tử ta ở là do Đức Thụy phu nhân chuẩn bị. Bây giờ ta bị Từ Gia Thịnh làm tu hú chiếm tổ, thậm chí còn cầu tài hại mệnh, thân là tộc trưởng, đương nhiên không thể bỏ qua."
Hồ sư gia nghe vậy thì đoán được rằng Đức Thụy phu nhân không thể cáo trạng thân phụ của mình, nhưng Liễu tộc trưởng thì có thể.
Xem ra là Đức Thụy phu nhân nhất định phải khiến Từ gia trả cái giá thật đắt, khiến tên thân phụ Từ Gia Thịnh này phải thân bại danh liệt.
"Thì ra là vậy, có thể kể chi tiết cho ta nghe chuyện đã xảy ra trước đó được không?" Hồ sư gia hỏi, càng chỉ tiết thì càng dễ tìm được bằng chứng và nhân chứng.
Liễu tộc trưởng kể hết những việc Từ Gia Thịnh đã làm năm đó, tất nhiên cũng có lẫn ý kiến cá nhân của ông ta. H6 su gia can than lang nghe: "That ra nếu một mình ngươi đấu, chỉ làm được chút chuyện nhỏ thì hiệu quả không tốt lắm. Nếu có thể gọi toàn bộ người tộc Liễu thị ngươi tới, cùng tìm kiếm chứng cứ và nhân chứng, còn nhớ những chuyện đã xảy ra năm đó, thì có lẽ sẽ có nhiều thu hoạch hơn."
Liễu tộc trưởng gật đầu, rất tán thành, cũng hiểu ý của quan phủ, chắc chắn sẽ không thiên vị Từ Gia Thịnh, vả lạ họ cũng không dám đắc tội Liễu Phán Nhi: "Hồ sư gia nhắc nhở chí phải, ta sẽ đi kêu gọi."
Bấy giờ vừa ra khỏi quán rượu, Liễu tộc trưởng vội vàng rời đi, bên cạnh có người do Liễu Phán Nhi sắp xếp, Liễu tộc trưởng không sợ Từ Gia Thịnh trả thù.
Lại nói, sau khi Tiền thị từ phủ Đại Đô Thống đi ra, thì ngồi thẳng xuống đất, được một nha hoàn nhấc dậy đưa lên xe ngựa.
Lên xe ngựa rồi uống liền mấy chén trà mới bình tính lại được.
Bây giờ Liễu Phán Nhi là phu nhân Đại Đô Thống, Tiền thị cảm thấy tai kiếp này của Từ gia khó thoát, thay vì ngoan cố chống cự thì không bằng chạy trốn sớm một chút.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ít nhất có thể giữ lại chút tiền tài.
Nghĩ đến chuyện ấy, Tiền thị dặn dò xa phu: "Mau hồi phủ."
"Vâng, phu nhân." Xa phu vung roi trong tay, thấy hơi hoang mang. Nha hoàn như sắc mặt phu nhân âm trầm, cẩn thận từng li hỏi: "Phu nhân, phu nhân đại tướng quân này thật không tốt lành gì!"
Tiên thị gật đầu: "Hoàn toàn chính xác, sau khi về thì hãy lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ rời đi trong đêm."
"Dạ?" Nha hoàn bất ngờ: "Ba vị thiếu gia, chưa chắc đã ở nhà."
"Không ở nhà thì phái người đi tìm." Tiền thị hốt hoảng, người lạnh như băng, lớn tiếng nói với người hầu bên ngoài: "Phái mấy người đi tìm ba vị thiếu gia."
"Vâng, phu nhân." Người hầu đi theo đồng ý, chia ra làm việc.
Đại thiếu gia thì đang ở cửa hàng tơ lụa Từ gia, nhị thiếu gia thì ở Xuân Phong lâu, tam thiếu gia thì ở học đường.
Học nhiêu năm như vậy, thậm chí còn chưa đậu được tú tài mà vẫn cảm thấy mình là thiên tài học tập, tiếp tục đến học đường đọc sách.
Khi Tiền thị trở vê nhà, thì ngay lập tức nói với nha hoàn bên mình: "Mau đi bảo ba vị thiếu phu nhân nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dẫn theo bọn trẻ, một giờ nữa sẽ cùng ta rời thành."
Nha hoàn không dám lề về, vội đi mau. Sau khi Từ Gia Thịnh biết Liễu Phán Nhi chính là Đức Thụy phu nhân từ bằng hữu, thì từ bỏ ý muốn hòa hoãn với Liễu Phán Nhi.
Đến bây giờ Từ Gia Thịnh vẫn không thể nào quên được ánh mắt thù han của Liễu Phán Nhi nhìn ông ta, căm hận ông ta. Nếu còn ở lại thành Tang, thì sẽ thoát không nổi lòng bàn tay của Liễu Phán Nhị, vậy thì đi nơi khác cho rồi.
Nếu có thể mai danh ẩn tích thì càng tốt, chỉ cần có thể giữ mạng, giữ tiền được là được.
Từ Gia Thịnh lẫn Tiền thị đều có tật giật mình, không mưu mà hợp, lo trốn trước rồi nói.
Từ Gia Thịnh về đến nhà thì Tiền thị đã dặn dò người hầu thu dọn xong. Ba nhi tức phụ không hiểu lắm, còn đặc biệt chạy tới hỏi: "Mẫu thân, sao chúng ta lại đột nhiên dọn nhà đi vậy?”
Tiền thị có thể nhịn nhục phụ trọng, kê vai sát cánh với trượng phu trù tính cho một gia nghiệp lớn như vậy, nên tâm tư sâu kín, bấy giờ cũng không nói linh tinh gì nhiều với các nhi tức phụ: "Bây giờ không đi, đợi thêm chút nữa thì chắc bị tóm vào nhà lao ngồi mất. Có đi hay không, tùy các ngươi, dù sao ta với công công ngươi phải tức thì rời đi."
Đến bây giờ ba nhi từ còn chưa về phủ khiến Từ thị càng lo lắng hơn, lại phái người ra ngoài tìm lân nữa, nhất định phải đưa người về rồi rời đi.
Tức phụ của đại nhi tử Từ gia sững sờ, nhịp tim tăng tốc đập thình thịch: "Mẫu thân, chúng ta phạm tội với ai vậy?”
Dù sao thì sau này cũng sẽ biết, Tiền thị không dối gạt nữa, trả lời thẳng thắn: "Ngươi chưa thấy những chắc đã nghe qua. Liễu Phán Nhi chưa chết, còn sống sót quay vê. Bây giờ đã là phu nhân của Đại Đô Thống, lại còn là Đức Thụy phu nhân."
"Xưa đâu bằng nay, Liễu Phán Nhi đã không còn là kẻ đáng thương mặc người đáng chửi kia nữa. Nàng đã từng bị ức hiếp, bây giờ quay lại, sao có thể không báo thù cho mẫu thân nàng ta? Ngươi nghĩ chúng ta ở lại đây thì còn đường sống hay không?"
Tức phụ của đại nhi tử Từ gia nghe thấy vậy thì lập tức không nói gì nữa, xoay người rời đi.