Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Phán Nhi gật đầu, mặt lộ ra tò mò: "Đúng vậy, lão phu nhân, người sáng suốt đều nhìn ra có vấn đề. Đúng rồi, Thám Hoa Lang xuất gia rồi, vậy Tây Dương công chúa thì sao? Nàng có bị trừng phạt không?”

Cố lão phu nhân lộ ra vẻ trào phúng: "Trừng phạt? Cho dù Thám Hoa đường tỷ phu tra được chứng cớ cũng không dám lấy ra, dù sao còn có một đại gia đình sợ bị liên lụy. Lòng ngài ấy lo lắng không chịu đựng được và cuối cùng đã xuất gia. Còn cuối cùng Tây Dương công chúa xoay mặt lập tức tái giá với Tuy Dương Hầu góa bụa. Hiện tại là Tuy Dương Hầu lão phu nhân, con cháu đông đủ, chỉ đáng tiếc cho đường tỷ và đường tỷ phu của ta, còn có đứa trẻ bé kia nữa."

Liễu Phán Nhi nghe nói như vậy nghĩ đến mà sợ.

Dù bằng cách nào nàng cũng không thể chấp nhận một ban hôn hoàng tộc được.

Phong kiến hoàng triều, ban hôn không thể từ chối, không có nhân quyền.

Hiện tại nàng muốn lợi dụng Chu Bình Đế và Chu thái hậu cũng không thân thiết, sau đó chứng minh năng lực của nàng làm bệ hạ cảm thấy năng lực của nàng rất mạnh, còn có rất nhiều giá trị.

Thấy Liễu Phán Nhi không nói lời nào, Cố lão phu nhân cho rằng Liễu Phán Nhi bị dọa, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Phán nhi, có phải con bị dọa rồi không?"

Liễu Phán Nhi lắc đầu, cười cười: "Biết hoàng thất có tiền lệ như vậy đúng là ta hơi sợ hãi, nhưng điều này cũng sẽ không đánh gục ta, ta sẽ nghĩ cách phá vỡ tình hình."

Cố lão phu nhân sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến Liễu Phán Nhi không phải nữ tử bình thường, tất nhiên không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, con có thể nói cách gì không? Thiệu nhi có thể tin tưởng được, có hắn giúp đỡ, con cũng có thể thuận tiện hơn một chút."

"Lý Nguyên Thanh là người tài giỏi như thế, bệ hạ làm sao có thể để cho nữ nhi trưởng tử của Thái hậu làm nhúng chàm Lý Nguyên Thanh được? Dù sao quan hệ thông gia là phức tạp nhất cũng thân thiết nhất, không ngừng lôi kéo thì lý còn loạn. Thật vất vả Hoàng Thượng mới tìm được một tướng lĩnh trẻ tuổi có tài, không thể để thái hậu nương nương và Vệ Lam quận chúa làm tổn hại được."

Dù sao nàng cũng đã chạy đến trước đài cũng không sợ người khác nói.

Tuy rằng có thể dựa vào Lý Nguyên Thanh nhưng Liễu Phán Nhi càng muốn dựa vào năng lực của mình hơn, làm cho nàng càng trở nên phi thường hơn. Nghe nói như vậy, trong lòng Liễu Phán Nhi hơi yên tâm, vừa rồi nàng cũng nghĩ đến điểm này.

Liễu Phán Nhi thản nhiên cười: "Lão phu nhân, đa tạ phân tích của người, trong lòng ta đã kiên định. Bên cạnh đó ta cũng có cách để bệ hạ biết năng lực của Liễu Phán Nhi ta, tuyệt đối không hề phí một binh một tốt mà vẫn có thể gia tăng đối với Tây Vân quốc cùng với những quốc gia du mục và bộ lạc xung quanh Tây Bắc."

Ánh mắt Cố lão phu nhân lộ ra tán thưởng: "Không sai, không ăn năn hối hận. Không cân sợ, bệ hạ và Thái hậu không cùng một lòng. Vệ Lam quận chúa muốn gả cho Lý Nguyên Thanh cũng không dễ dàng như vậy. Ta nghe Thiệu nhi nói phu quân con được bệ hạ tán thưởng, sau này nhất định được trọng dụng. Dù sao trong tay Triệu đại tướng quân nắm giữ binh lính quan trọng, bệ hạ cũng cần bồi dưỡng một thân tín để giành địa vị ngang hàng với Triệu gia."

Liễu Phán Nhi gật đầu, vốn đã chuẩn bị trả lại ân tình cho Cố đại nhân, bây giờ nàng cũng cần Cố đại nhân giúp đỡ.

"Lão phu nhân, đa tạ người. Đúng là ta cần Cố đại nhân giúp đỡ, dù sao ta là một người nữ nhân đã có gia đình dẫn theo hài tử không tiện đi phiên phố mua đồ. Hiện tại nói không chừng Vệ Lam quận chúa đã để mắt tới ta, ta càng không dám tùy ý xuất đầu lộ diện. Lúc này cần Cố đại nhân ra mặt."

Cố lão phu nhân cười khẽ: "Đúng vậy, chỉ cần có thể giúp được thì không chỉ Có Thiệu nhi có thể ra tay, ta cũng có thể."

Lúc này, nha hoàn bưng một bát mì tiến vào.

"Lão phu nhân, người ăn mì đi ta nói người nghe." Liễu Phán Nhi thúc giục lão phu nhân ăn không thể bụng đói.

Cố lão phu nhân gật đầu: "Được, vừa ăn vừa nói."

Liễu Phán Nhi hạ thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Cho tới nay lông cừu được làm thành thảm, thật ra vẫn chưa tận dụng được hết công dụng của lông cừu. Nếu lông cừu được dệt thành sợi len đồng đều và mềm mại, nhuộm thêm màu sắc, sau đó dệt thành áo len quần len, mặc trên người không chỉ ấm áp mà còn không cồng kênh, mặc bên trong, càng thích hợp hơn."

Ở kinh thành vì đẹp mắt nên không thể mặc quá cồng kềnh, chỉ có thể mặc vào một lớp áo mỏng sau đó khoác áo choàng.

Trong thực tế mặc như vậy không giữ ấm được.

Nếu mặc áo bông dày thì nó sẽ ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ. Vì vậy, rất nhiều người mặc áo khoác da linh tinh bên trong quần áo, nhưng chỉ có thể bảo vệ một phần không thể bảo vệ toàn bộ cơ thể.

Cố lão phu nhân nghe Liễu Phán Nhi giải thích, ánh mắt sáng ngời, cảm thấy rất có thể làm: "Phán Nhi, hay là con đừng ở Tề gia nữa? Con ở nhà ta, với Cố gia chúng ta thì cũng có thể bảo vệ an toàn cho con. Trong nhà có thợ mộc các nghệ nhân, con muốn làm gì thì Thiệu Nhi cũng tiện giúp con lo liệu."

Cố lão phu nhân gật đầu: "Con nói đúng, tuy rằng Tê lão phu nhân rất cứng rắn, nhưng thật sự không phải người không xấu. Nhiêu năm như vậy vẫn đốc thúc ba đứa con trai tìm cháu gái chưa bao giờ bỏ cuộc. Con có thể dùng thật lòng và hành động để cho lão phu nhân từ bỏ, quả thực không dễ dàng."

Nghĩ đi nghĩ lại Liễu Phán Nhi cảm thấy ở lại Cố gia không thích hợp.

"Đương nhiên đồng ý. Ở nhà A Dung là đại tiểu thư quang minh chính đại của Lý gia ta. Ở lại Tề gia cũng chỉ là mượn danh biểu tiểu thư của Tề gia. Lúc lão phu nhân ở đây thì có lẽ còn có thể trông coi. Lão phu nhân không còn, cho dù cữu cữu mợ yêu thương nhưng cũng không vượt qua hài tử của mình."

Cố lão phu nhân nghe xong, hỏi: "Tê lão phu nhân đồng ý cho con mang A Dung về sao?”

"Lão phu nhân, ta biết người và Cố đại nhân đối xử tốt với ta, chúng ta cũng càng quen thuộc hơn, ta cũng tin tưởng hai người đồng ý bảo vệ ta và mấy đứa nhỏ. Chỉ là đợi đến khi phu quân trở về người một nhà chúng ta sẽ trở lại phủ Lô Dương. Tề lão phu nhân cũng không gặp được A Dung, cho nên ta cũng hy vọng A Dung có thể ở lại Tầ gia cùng lão phu nhân nhiều hơn."

"Lúc trước lão phu nhân lo lắng A Dung đi theo bên cạnh chúng ta tương lại sẽ không tốt, hiện tại nhìn thấy ta và phu quân được bệ hạ và Hoàng hậu ân sủng, biết A Dung ở lại bên cạnh chúng ta rất tốt. Lão phu nhân thật sự thương A Dung sẽ không ngăn cản A Dung ở lại bên cạnh chúng ta."

Liễu Phán Nhi cũng cảm thấy ở lại Cố gia càng thuận tiện hơn nhưng nghĩ đến mỗi ngày Tề lão phu nhân đều phải gặp A Dung, hơn nữa Cố Thiệu đã từng có chút suy nghĩ đối với nàng.

Liễu Phán Nhi gật đầu, không khách sáo với Cố lão phu nhân: "Lão phu nhân yên tâm, ta không khách sáo với người. Một lát nữa ta sẽ viết danh sách, sau đó người chuyển cho Cố đại nhân giúp tìm vật liệu tới cửa. Về phần cung kính, Tê gia bên kia đã có không cần Cố gia phái người khác."

Cố lão phu nhân nở nụ cười, Liễu Phán Nhi có thể xem xét đến suy nghĩ của lão nhân gia, mọi mặt chu đáo quả thật là tốt nhất.

"Được rồi, ta cũng không miễn cưỡng, có chuyện gì thì bảo nha hoàn ma ma lại đây nói một câu, ta sẽ bảo Thiệu nhi đi làm."

"Đó cũng là bởi vì họ thật lòng với A Dung nên ta mới có thể như vậy." Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Như vậy hai điêu tốt biến thành một điều tốt, như vậy mới tốt hơn."

Cố lão phu nhân đáp lại: ""Được, cứ quyết định như vậy đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK