Nhưng những loại như dưa lê thơm, sừng dê, ớt cà chua trong nhà mới là thứ tốt sau này có thể bán được giá cao, hơn nữa năng suất cũng không thấp. Chỉ là mấy thứ này không phải là thứ có thể lấp đầy bụng mà chỉ điều chỉnh sinh hoạt, cho nên quan phủ cũng không chú ý nhiều.
Liễu Phán Nhi cực kỳ coi trọng sản xuất nông nghiệp, khí hậu phía Nam ôn hòa, có một số loại cây trông nàng muốn trồng hai vụ. Đây là nhiệm vụ năm tới của nàng, năm nay chỉ khởi kiến sẽ không hành động trước.
Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi đến trấn Bạch Sa, nàng muốn đi đến tiền trang Hằng Thông trên trấn, đổi ngân phiếu thành bạc.
Tuy rằng trấn Bạch Sa không lớn nhưng tin tức có chút nhanh nhạy.
Vương chưởng quỹ của tiền trang Hằng Thông vừa nghe nói Liễu Phán Nhi đến từ thôn Lý gia mới xây, ánh mắt sáng ngời: "Khoai lang năng suất cao kia là do thôn các người sản xuất sao?"
Liễu Phán Nhi sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: "Vương chưởng quỹ, làm sao ngài biết được?"
"Chúng ta làm là làm ăn tiền sinh tiền, tin tức phải nhanh nhạy chứ!" Vương chưởng quỹ cười nói: "Sau này không biết Liễu nương tử tiết kiệm tiền hay là vay tiền, tiền trang Hằng Thông chúng ta rất đồng nguyện hợp tác với ngài."
Lý Đại Bảo vẫn rất lo lắng: "Vâng, về đến nhà thì mới cảm thấy an toàn."
Vương chưởng quỹ khách sáo: "Không dám, không dám!"
Lý Đại Bảo theo mẫu thân đi ra khỏi tiên trang Hằng Thông, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, ánh mắt Vương chưởng quỹ kia nhìn người có chút không thích hợp. Có phải ông ta muốn cướp bạc của chúng ta không?"
Nhìn bóng lưng Liễu Phán Nhi rời đi, biểu cảm của Vương chưởng quỹ nghiêm túc.
Sau khi đếm xong hai trăm lượng bạc, trực tiếp bỏ vào trong hộp rồi đặt ở trong giỏ Liễu Phán Nhi cầm lấy sau đó cáo từ rời đi.
Liễu Phán Nhi thấy thế, nhỏ giọng giải thích: "Chúng ta và Vương chưởng quỹ cũng không quen, đừng tùy tiện nói như vậy, có thể là vì ông ta muốn thăm dò. Tuy nhiên những người này không dám đấu với người trong quan phủ, nhất là khâm sai Cố đại nhân có thể đi thẳng đến bẩm báo với Hoàng Đế, bọn họ càng không dám trêu chọc. Chúng ta hãy nhanh đi mua sắm rồi về nhà sớm."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Đa tạ Vương chưởng quỹ, sau này có cơ hội, kính xin Vương chưởng quỹ chiếu cố nhiều hơn."
Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo ngồi trong chốc lát, Tống đông gia của xưởng gạch vén rèm lên từ bên trong tới, thấy là một nữ tử thì cảm thấy việc làm ăn này không quá đáng tin cậy, tuy nhiên vẫn rất khách sáo chào hỏi: "Dám hỏi tiểu nương tử chuẩn bị mua bao nhiêu gạch?”
Tiểu nhị vốn còn có chút nhàm chán nghe được Liễu Phán Nhi đột nhiên muốn mua nhiều gạch ngói như vậy, lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình: "Ngài chờ một chút, ta gọi chủ nhân tới đây, ngài đàm phán giá cả với chủ nhân."
Liễu Phán Nhi ngồi xuống, khách sáo trả lời: "Làm phiền tiểu nhị ca."
Liễu Phán Nhi đi đến cửa hàng chuyên bán gạch, chuẩn bị xây sáu gian nhà ngói, cùng với gạch ngói của tường viện và bốn gian sương phòng bên cạnh.
"Vậy được, chúng ta cùng nhau mua." Liễu Phán Nhi cười trả lời, nhìn vê phía Tống đông gia: "Nhà ta cần gạch và ngói cho sáu gian chính phòng, hai bên bốn gian sương phòng."
Ánh mắt Liễu Phán Nhi sáng lên: "Mọi người cũng tới mua gạch sao?"
Chu Thúy Hoa gật đầu: "Đúng vậy, sớm biết ngươi cũng mua thì chúng ta đã đi cùng nhau, mua nhiều hơn một chút, còn có thể mặc cả."
Liễu Phán Nhi vừa muốn trả lời thì ngoài cửa có Chu Thúy Hoa cùng thôn trưởng Lý, còn có Lý Lăng Tử: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi cũng mua gạch sao?”
Thôn trưởng Lý nghĩ đến trong nhà có ba nhi tử, muốn cho nhi tử thành thân thì mỗi nhà phải một viện, hơn nữa rất nhanh có thể bán khoai lang, có đủ tiền xây nhà, cười nói: "Tống đông gia, nhà ta chính phòng tám gian, Đông Tây sương phòng bốn gian."
Lý Lăng Tử trả lời: "Nhà ta cần chính phòng tám gian, sương phòng bốn gian, xây những thứ này trước, sau này lại xây cái khác."
Tống đông gia nghe được lời của bọn họ, lại sửng sốt: "Mấy vị nhà ở đâu vậy? Nghe giọng không phải là địa phương của chúng ta?”
Thôn trưởng Lý làm việc bên ngoài, thường xuyên bị người hiểu lầm, nghe nói như vậy, vội vàng nói: "Tống đông gia, chúng ta là từ phương bắc rời tới, khâm sai Cố đại nhân tự mình đốc thúc. Bây giờ chúng ta đã định cư ở thôn Lý gia, huyện Thôi Dương. Lần này chúng ta trông khoai lang năng suất cao, được khâm sai Cố đại nhân và Lưu huyện lệnh ban thưởng. Hơn nữa khoai lang chúng ta trồng còn được quan phủ thu mua, cho nên có tiên mua gạch xây nhà. Đừng lo, chúng ta có thể trả tiền. Cả thôn chúng ta, gần hai mươi hộ gia đình, đều phải xây nhà, nếu ngươi bán giá rẻ thì chúng ta đều sẽ mua ở chỗ ngươi."
Trong huyện chí mới phát đúng là mới có thêm một thôn tên là thôn Lý gia, nhưng ông ta không biết thôn Lý gia lại có bối cảnh quan phủ, bảo sao có thể yên ổn ở chỗ này nhanh như vậy.
Một thôn mà gần 20 hộ gia đình đều phải xây ngôi nhà, đòi hỏi một số lượng lớn gạch.
Tống chưởng quỹ tươi cười càng thêm khách sáo: "Tiểu nhị lên trà!"
Tiểu nhị cửa hàng vừa thấy có việc làm ăn lớn thì cực kỳ siêng năng, lập tức đi pha trà.
Trong lòng Tống chưởng quỹ tính toán, bắt đầu báo giá: "Một phương(*) gạch 400 văn tiền, vị tiểu nương tử gia này sáu gian chính phòng, đông tây hai bên bốn gian sương phòng, cần 123 phương gạch, ngói một vạn tám ngàn phiến, ngói một văn tiên hai mảnh, ước chừng cần 60 lượng bạc. Tiền đặt cọc được thanh toán trước 3 phần."
Tống đông gia lấy ra khế thư trước đó đã viết xong rồi thay đổi nội dung một chút.
Liễu Phán Nhi tính toán, so với giá cả lúc trước nàng hỏi thăm thì không khác lắm: "Tống đông gia, đây là giá đưa đến thôn Lý gia chúng ta sao? Chúng ta có cần phải trả thêm phí vận chuyển không?"
Thôn trưởng Lý suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chưởng quỹ, giá gạch của ngài là ổn rồi, nhưng chi phí vận chuyển vẫn còn đắt tiên, như vậy đi, chúng ta cũng không để cho ngài bận rộn vô ích, một bên gạch ngói, vận chuyển hàng hóa là mười xu. Nếu ngài cảm thấy được, hôm nay chúng ta quyết định đặt cọc trước, trong vòng một tháng, gửi gạch cho chúng ta trước. Sau đó, người khác hỏi chúng ta nơi gạch được mua, chúng ta sẽ nói mua ở chỗ ngài. Ta là thôn trưởng, họ sẽ tin tưởng ta và cũng sẽ mua ở chỗ ngài."
Lúc trước thôn trưởng Lý cũng hỏi thăm một nhà khác, giá cả cũng không khác là bao.
Tống chưởng quỹ ngẫm lại lò gạch trong nhà cách thôn Lý gia rất xa, phí vận chuyển rất nhiều: "Không bao gồm phí vận chuyển hàng hóa, một phương gạch, còn phải thêm 20 văn phí vận chuyển hàng hóa. Dù sao khoảng cách quá xa, ta cũng là thuê xe la xe ngựa đưa qua.
Tống đông gia suy tư một lát, cả một thôn xây nhà sẽ cần nhiều gạch ngói, đó là mối làm ăn lớn, hơn nữa những người này có tiên, khách hàng như vậy, cũng không thể bỏ qua: "Vậy được, cứ quyết định như vậy. Ta sẽ viết khế thư."
(*) Phương: mét khối.
Liễu Phán Nhi nhìn kỹ một lần giá cả, số lượng, phí vận chuyển và thời gian giao hàng, như vậy trong vòng một tháng là có thể đưa gạch ngói qua cho bọn họ.
"Tống chưởng quỹ, gạch xanh của ngài cần phải đảm bảo chất lượng, không thể vì chúng ta muốn nhiêu mà ông lừa gạt chúng ta. Không giấu ngài, năm nay chúng ta vừa mới dàn xếp ổn thỏa, xây nhà trước. Chờ sang năm chúng ta sẽ xây xưởng, đây chính là làm việc cho khâm sai Cố đại nhân, huyện lệnh Lưu cũng ủng hộ. Gạch của ngài mà tốt, sau này xây xưởng, chúng ta sẽ đặt hàng từ chỗ ông."
Vừa nghe nói bọn họ sẽ xây xưởng, Tống đông gia càng thêm khách sáo, một khi người ta xây xưởng, có thể cần hơn một ngàn khối gạch xanh, đây là vụ làm ăn lớn.