Lý Nam đeo vòng hoa xoay trước mặt Liễu Phán Nhi: "Nương, vòng hoa cũng rất xinh đẹp, những cái này là cho các tỷ tỷ sao?"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, đưa cho tỷ tỷ đeo lên đi!"
Đứa nhỏ hiểu chuyện, Liễu Phán Nhi cực kỳ vui vẻ nhưng cũng có chút chua xót.
Nàng muốn nỗ lực kiếm tiền, cải thiện việc sinh hoạt. Không chỉ có ăn no, còn phải mua vải mới dệt làm quần áo, làm trang sức đeo đầu cho các nữ nhi, cho những đứa con trai đọc sách.
Liễu Phán Nhi mua những thứ mà thôn dân yêu cầu mua theo danh sách về chia cho gia đình xong, rồi lúc này mới trở lại lêu trúc của nhà mình.
Sau khi cơm nước xong, Liễu Phán Nhi đi khắp nơi một lúc.
Hôm nay lại nhiều thêm vài cái lều trúc, tất cả mọi người có thể ngủ dưới lều trúc.
Hiện tại toàn thôn chỉ có ba con trâu, cho nên tổng cộng mua ba bộ cày sắt. Tổng cộng mười lăm hộ nhân gia, cho nên đã tiêu hết số bạc sở hữu mua mười lăm xẻng, mười lăm cái cuốc, mười lăm lưỡi gặt.
Nửa đêm, Liễu Phán Nhi trộm đi vào nơi đặt hạt giống, nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện người chung quanh đều ngủ rồi, lúc này mới nhanh chóng đổi hạt giống hôm nay với hạt giống trong không gian với nhau.
Nàng tin tưởng giống lúa ở kho hàng không gian hơn những giống lúa hôm nay mua được.
Trưởng thành sớm, hơn nữa chống đổ, sản lượng cao, thành cơm cũng ngon.
Những giống lúa này là loại giống mới.
Hôm nay lúc mua giống lúa qua tay Liễu Phán Nhi, buổi tối lại là nàng trộm đổi giống lúa đi, lặng yên không một tiếng động, không người phát giác.
Đống ngải thảo ở bên cạnh đống lửa để huân muỗi, dưới mùi ngải thảo đặc biệt mọi người bình yên chìm vào giấc ngủ.
Cắt xong cỏ ở triền núi, thôn dân bắt đầu vội vàng dùng trâu cày ruộng, nhổ hết rễ cỏ trong đất, đất cũng trở nên mềm xốp.
Đám nữ nhân không thể làm việc nặng, nhưng mà có thể cắt cỏ nhổ cỏ, cùng nhau khai khẩn.
Liễu Phán Nhi và Lưu thị cũng đi theo làm việc.
Trong lúc sắp xếp, thôn trưởng Lý mang theo năm thanh niên trai tráng trong thôn vào trong núi hoang khai khẩn.
Cách gieo trồng khoa học hiện đại là ngâm những hạt giống tốt hai ngày trước, sau đó ươm mạ, tiếp đó cấy mạ.
Trên núi có dòng suối nhỏ chảy xuống núi, trực tiếp đào con mương nhỏ chuyển hướng nước, có thể chảy vào đồng ruộng.
Liễu Phán Nhi nhìn thấy thôn trưởng dẫn người trực tiếp rải hạt giống lên ruộng bậc thang, có chút đau lòng.
Lại căn cứ vào địa hình để làm ruộng bậc thang, xây dựng trên các sườn núi.
Việc làm cỏ tiếp theo không chỉ dễ quản lý, hơn nữa bởi vì thông gió tốt nên có lợi cho việc tăng sản lượng.
Liễu Phán Nhi nhanh chóng ngăn lại: "Những phân chim này được bón cùng với một số cành khô và lá thì độ phì sẽ càng tốt hơn."
Cũng may những giống lúa này có khả năng chống chịu, tuy rằng sản lượng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng chắc cũng có thể có sản lượng không tồi.
Nàng tùy tiện nói ra người khác cũng không tin.
Bởi vì cho dù lão nông giàu kinh nghiệm của phương Nam, cũng không biết cách trông như vậy.
Trong rừng cây có một lớp phân chim dày đặc, có người trực tiếp rắc phân chim xuống đất.
Rõ ràng có những cách gieo trồng khoa học đó, nhưng Liễu Phán Nhi lại không biết nói như thế nào.
Lý Đại Sơn nói: "Nhưng mà lão nông nói chỉ cần bón phân vào đất đã xới, tưới nước vào ruộng đất, đất sẽ ẩm ướt, nước trong ruộng không thể quá nhiều. Sau đó gieo hạt giống vào là được. Chẳng qua lão nông cũng nói, không thể cho quá nhiều những phân chuồng, quá nhiêu sẽ hỏng hạt giống mất."
Thôn trưởng Lý cũng liên tục gật đầu: "Chúng ta lúc mua cày sắt đã nói chuyện với những người nông dân mua cày sắt, bọn họ cũng nói như vậy đó."
Ở phương diện trồng trọt, thôn trưởng Lý và Lý Đại Sơn có quyền uy tuyệt đối ở trong thôn, Liễu Phán Nhi nói không lại bọn họ.
Một khi đã như vậy, Liễu Phán Nhi cũng không cãi cọ nữa, sau này rồi nói sau.
"Vậy làm theo lời lão nông đi!" Liễu Phán Nhi trả lời: "Chẳng qua lúc trước ta đào được một ít khoai lang đỏ ở đối diện khu rừng rập trong sông Đại Độ, ăn khá ngon, ta chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ gieo thử xem. Nếu sản lượng cao, đến lúc đó đưa miễn phí cho mọi người một ít hạt giống."
Các lão nhân trông đám nhỏ, những đứa trẻ chưa lớn thì bới rau dại, hoặc là bắt cá ở bên dòng suối nhỏ.
Người làm việc nặng cả ngày lại ăn không đủ no.
Lý Nhị Lăng Tử không vui, ồn ào với Lý thôn trưởng: "Thôn trưởng, ngươi nhìn xem, chúng ta khai khẩn từ sớm đến tối, hiện tại cơm đều là rau dại, nào có sức lực làm việc chứ?”
Thôn trưởng Lý nhìn đồ mọi người ăn, cũng cảm thấy không đỡ đói, nhìn về phía Chu Thúy Hoa phụ trách nấu cơm: "Thúy Hoa, không có lương thực sao?"
Vẻ mặt Chu Thúy Hoa đau khổ, thở dài một tiếng: "Lương thực nhà chúng ta không còn nhiều lắm, hai ngày trước vẫn ăn lương thực nhà ta và Nguyên Thanh, nhưng lương thực của chúng ta ăn cũng sắp hết rồi. Ta đi hỏi rồi, bọn họ có nhưng mọi người không muốn cho. Ta cũng không thể giành thức ăn của bọn họ đúng chứ?"
Lúc này, Liễu Phán Nhi loáng thoáng nghe thấy bên này khắc khẩu nhau, nhưng không nghe rõ, nhỏ giọng hỏi Lưu thị: "Đại tẩu, ngươi nghe thấy gì không? Thôn trưởng và Lý Nhị Lăng Tử cãi nhau cái gì vậy?"
Thôn trưởng Lý nghe thấy lời này, gân xanh trên trán giật giật, tức muốn hộc máu: "Những người này kiểu gì vậy, cùng nhau ăn cơm, còn không lấy lương thực ra. Lý Nhị Lăng Tử, nhà ngươi còn lương thực sao lại không lấy ra?"
Lý Nhị Lăng Tử càng thêm không vui: "Vậy thì càng không được, nhà ta có thể ăn lương thực, vì sao phải ăn rau dại?"
Thôn trưởng Lý tức giận đến sắc mặt khó coi: "Không phải lương thực nhà ta cũng lấy ra cho mọi người ăn sao? Chờ khai khẩn xong, dù không có lương thực cũng không sao, đến lúc đó công việc không nặng có thể ăn rau dại."
Lý Nhị Lăng Tử nghe thấy lời này thì nhảy dựng lên: "Dựa vào đâu? Lương thực nhà ta dựa vào đâu mà phải lấy ra cho mọi người ăn?"
"Các người cứ như vậy thì ta lấy cái gì cho các người ăn? Lương thực nhà ta đã ăn xong rồi." Thôn trưởng Lý nghẹn khuất, toàn tâm toàn ý vì trong thôn, hiện tại thật sự tức giận.
Hôm nay Chu Thúy Hoa tức giận không ít rồi, cho dù nói như thế nào, người có lương thực vẫn cứ không muốn bỏ ra, nhưng vậy mà bọn họ còn cùng nhau ăn cơm với người trong thôn.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Yên tâm đi, trong lòng ta biết mà."
Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, cảm thấy cứ như vậy thì hình thức hợp tác xã khai khẩn sẽ thất bại, cho nên cầm đồ ăn nắm đứng lên: "Đại tẩu, tẩu chờ, ta đi xem."
"Muội à, đừng làm việc thừa, lấy lương thực nhà chúng ta đi cho người khác ăn. Người khác không lấy ra, vậy chẳng phải chúng ta đều phải đói bụng?" Lưu thị nhỏ giọng nhắc nhở, lo lắng tam đệ muội quá trượng nghĩa, đứa nhỏ sẽ phải chịu đói cùng.
Lưu thị vừa bưng nồi thức ăn nắm, nghe thấy nội dung của cuộc khắc khẩu: "Thẩm Thúy Hoa phụ trách nấu cơm, nhưng không có lương thực, chỉ có thể ăn rau dại nắm. Thôn trưởng muốn người có lương thực lấy lương thực ra. Mọi người ăn no mới có sức lực làm việc, nhưng không ai muốn lấy lương thực ra."
Ngay lúc thôn trưởng Lý tức giận đến mặt đỏ tai hồng, nổi trận lôi đình, Liễu Phán Nhi đã đi lại.
Chu Thúy Hoa biết Liễu Phán Nhi có nhiều chủ ý, nhìn thấy Liễu Phán Nhi, vội vàng nói: "Nguyên Thanh gia, ngươi thông minh, ngươi suy nghĩ cách để thôn dân tự nguyện lấy lương thực ra đi, để mọi người ăn no có sức lực làm việc?”
Liễu Phán Nhi có chút đau xót nuốt rau dại nắm xuống, cười cười: "Rất nhiều người không muốn để thôn dân không duyên không cớ lấy lương thực ra, dù sao thì rất nhiêu người trong nhà không có lương thực."