Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Lệ nghe được lời này, thì hơi hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng lại lắc lắc đầu: "Nương của ta là một người rất sĩ diện, có lẽ người cũng không muốn ở lại nhà của

con rể đâu."

Cố Tấn nghe được lời này thì gãi gãi đầu: "Nếu không muốn ở lại nhà chúng ta, vậy thì ở lại nhà của Đức Thụy phu nhân và Tam Thúc được không?”

Lý Lệ nghĩ nghĩ: “Ai, có lẽ như vậy cũng có thể, đợi lát nữa trở về nếu có thời gian ta sẽ nói với mẹ ta."

"Kể cả không muốn ở chung một chỗ với, thì cũng có thể ở lại nhà của Tam Thúc cũng được, vừa lúc dì Lưu cũng đối xử với bà ấy rất tốt."

"Hiện giờ quốc thái dân an, tứ hải thái bình, cũng nên đi ra bên ngoài nhìn nhiều thêm một chút. Đúng rồi, phía trước ta có nghe Tam Thúc nói qua, có khả năng chàng sẽ bị đưa xuống làm quan ở địa phương."

Cố Tấn gật gật đầu: "Ta cũng đã có tính toán về phương diện này rồi, dẫu sao thì bây giờ tam thúc của ta đã tiến vào nội các, nếu ta lại ở Hàn lâm viện thì có chút không được thích hợp cho lắm”"

"Nhưng hiện giờ không có chức vị nào còn trống, ít nhất cũng phải chờ đến năm sau. Đến lúc đó phải đi tới chỗ nào thì ta cũng phải nghe tam thúc của ta và tam thúc của nàng xem bọn họ có ý kiến gì không."

DTV

Lý Lệ suy nghĩ một chút rồi mới đáp: "Không thể quay vê nguyên quán của chúng ta sao?”

Cố Tấn gật đầu mấy cái: "Không thể quay về nguyên quán, đây là quy định bất thành văn trên quan trường, phải tránh phạm vào."

"Thế nhưng tới những phủ thành hoặc những thị trấn khác ở Giang Nam thì chắc là được. Cho dù có thế nào đi nữa, tới lúc đó lại thương lượng thêm rồi nói sau." "Chí ít là vẫn còn một năm thời gian nữa, chúng ta cứ đợi ở kinh thành trước đã, sau đó chờ đến lúc chúng ta có thể đi tới địa phương rồi thì còn cần nương tử lo liệu chu toàn mọi việc trong nhà thay ta đấy nhé."

Lý Lệ tựa vào bờ vai của Cố Tấn, đáp: "Người ta vẫn nói lấy gà theo gà, lấy chó theo chó đó thôi, tuy rằng lời này có chút thô lỗ song cũng rất có đạo lý."

"Một khi ta đã gả cho chàng thì đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi với chàng. Chàng tới địa phương làm quan, ta phụ trách trông nom việc trong nhà, giúp chồng dạy con, như vậy thì chàng cũng có thể yên tâm làm việc ở bên ngoài." "Nhìn một vòng quanh địa phương này, các bậc trưởng bối trong nhà chúng ta đều rất có kinh nghiệm, nhất là dì Liễu, bất luận đi tới nơi nào thì cũng có thể làm cho địa phương đó trở nên giàu có sung túc hơn.”

"Đến lúc đó mời dì Liễu tới tham mưu, có thể giúp chàng nhanh chóng lãnh đạo dìu dắt bách tính trăm họ ở địa phương trở nên giàu có trù phú, như vậy chính tích khi tại chức của chàng tự nhiên sẽ tốt thôi."

"Ba năm làm tốt thì sẽ có thể được thăng chức. Chờ ngày sau chàng thăng quan tiến chức, phu vinh thê quý, tương lai ta rồi cũng sẽ có ngày có thể trở thành cáo mệnh phu nhân."

Cố Tấn nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức, để cho nương tử nhà ta cũng có thể trở thành cáo mệnh phu nhân."

"Thất Lang, vậy thì xin nhờ chàng nhé." Lý Lệ cười đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn về hướng chồng mình: "Chàng từ nhỏ đã luôn siêng năng chịu khó, chín chắn vững vàng, hơn nữa hiện giờ còn có thêm sự chỉ bảo dạy dỗ của các bậc trưởng bối, như vậy thì chàng nhất định cũng có thể làm một vị quan tốt, cầu phúc cho muôn dân, trở thành một vị quan tốt được người người kính trọng.

Được thê tử dùng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn mình, Cố Tấn lập tức cảm thấy bản thân mình vô cùng giỏi giang, ngày sau nhất định có thể trở thành quan lớn ở biên cương, trụ cột của nước nhà.

Mùng ba là ngày lại mặt, ngay từ sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Lưu thị đã liên tục nhìn về phía cửa không ngừng.

Lý Phương cũng biết mẫu thân mình nhớ mong muội muội nên nhẹ giọng nói: "Nương, cho dù hôm nay A Lệ có về thì cũng phải chờ sau khi thỉnh an với Cố lão phu nhân và cửu công chúa rôi mới có

thể chạy qua đây được."

"Bọn họ có thể về kịp tới nhà trước giờ cơm trưa là đã tốt lắm rồi, bây giờ người đến bữa sáng còn chưa ăn mà cứ duỗi cổ chờ đợi ở bên này mãi, như vậy cũng quá gấp gáp rồi đó."

Lưu thị cười cười một chút rồi nói: "Ta cứ luôn muốn biết sau khi cưới muội muội con có sống tốt hay không, như thế thì ta mới có thể yên tâm hoàn toàn được."

Lý Phương suy nghĩ một lúc sau mới đáp lời: "Nếu người đã không thể bỏ được nỗi lo dành cho A Lệ thì chờ đến lúc tam thúc và dì Liễu về kinh, người cũng đi theo bọn họ qua bên đó đi." "A Lệ và Cố Tấn đều ở kinh thành, cứ coi như người không muốn ở trong nhà của con rể đi, nhưng ở nhà của dì Liễu thì chắc hẳn là người sẽ không có gánh nặng gì trong lòng chứ.”

Lưu thị hơi hơi sửng sốt: "Nhưng từ trước tới nay ta chưa bao giờ ta đi tới một nơi xa như vậy

"Nơi đó có xa xôi thì cũng có vấn đề gì đâu? Dì Liễu và tam thúc đều ở kinh thành, có bọn họ ở đó, người không cần phải sợ gì cả." Lý Phương an ủi: "Nhân lúc người hãng còn trẻ, xương cốt toàn thân vẫn còn khỏe mạnh thì đi đó đi đây nhiều một chút, thăm thú chỗ này chỗ kia nhiều một chút."

Lưu thị do dự trong giây lát, sau đó lại nhìn về phía con gái lớn của mình với vẻ tương đối khó xử: "Vậy nếu như ta lên kinh thành rồi, lẽ nào con sẽ không nhớ ta sao?"

"Giờ con cũng đã thành thân rồi, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ mang thai. Có ta ở bên cạnh con thì còn có thể săn sóc trồng nom cho con."

Lý Phương biết mẫu thân mình muốn đi kinh thành, bởi dẫu sau muội muội nàng ở bên ngoài ba năm trời mới trở về, nhưng chỉ ở nhà một hai tháng mà thôi, làm sao có thể xoa dịu được nỗi nhớ nhung của mẫu thân chứ?

Lý Phương cười cười một tiếng, kéo lấy cánh tay mẫu thân đi dạo quanh viện tử. "Con biết mẫu thân người thương con, nhưng con cũng phải thương A Lệ nữa chứ. Bà bà của con là người đáng tin, hơn nữa người trong trấn Cát Tường cũng đều là người trong tộc, giống như Thúy Hoa nãi nãi, còn có cả tiểu cô nữa, đều có thể bảo vệ và che chở cho con."

"Nhưng A Lệ thì khác, con nghe nói bây giờ con bé qua bên đó rồi, đã mua một tiểu viện ở kinh thành, cũng đã chuyển ra khỏi nhà họ Cố rồi."

"Hai người A Lệ và Cố Tấn sinh hoạt ở chốn kinh thành mà bên cạnh lại không có một trưởng bối nào, nhỡ đâu gặp phải một số việc nhỏ nhặt trong cuộc sống nhưng lại không biết chừng mực, vậy thì sẽ khó tránh khỏi phải chịu thiệt."

"Hơn nữa phụ mẫu của Cố Tấn lại mất sớm, nếu như A Lệ mang thai, tuy rằng vẫn có người hầu kẻ hạ nhưng bên cạnh con bé lại không có bậc trưởng bối nào, lẽ nào con bé A Lệ này lại có thể không hoang mang luống cuống hay sao?"

Lưu thị nghe được lời này của nữ nhị, lúc này mới lại so sánh một chút thì liền cảm thấy mình nhất định phải đi lên kinh thành chuyến này.

Lưu thị cầm lấy tay nữ nhi, nhẹ giọng nói: "A Phương, nghe con nói vậy thì ta lại cảm thấy muội muội con cần ta hơn." "Giống như những gì con vừa nói, bây giờ chỉ có hai đứa Cố Tấn và A Lệ đơn độc ra ngoài chung sống, ngộ nhỡ muội muội con lại mang thai, không có trưởng bối nào ở bên cạnh thì quả thực là không được."

Lý Phương cũng gật gật đầu, tiếp lời: "Mẫu thân không yên lòng, con cũng không yên tâm về chuyện của A Lệ. Ở trấn Cát Tường, bà bà của con đối xử với con rất tốt, thậm chí còn chỉ hận không thể cung phụng con hơn nữa."

"Cho dù ngày sau con có mang thai thì bà bà của con cũng sẽ dốc lòng chăm sóc cho con, bên người con vẫn còn có những người quen khác có thể giúp đỡ lẫn nhau, thế nên người không cần lo cho con, cứ yên tâm đi cùng A Lệ lên kinh thành đi."

"Nếu như mẫu thân ngại không tiện ở cùng một chỗ với A Lệ thì người có thể ở

chung với dì Liễu mà."

Lưu thị nghe vậy thì xua xua tay: "Ta ở nhà của nữ nhi ta thì có gì mà phải ngại chứ? Khi ta gả nữ nhi của ta đi thì cũng đã cho nó của hồi môn sau khi cưới, bây giờ ta đến sống ở nhà của A Lệ cũng sẽ còn mang theo bạc, cũng không tiêu xài vào tiên bạc của Cố Thất Lang."

Lý Phương nghe được những lời tràn đầy khí thế này của mẫu thân mình thì lập tức giơ ngón tay cái lên.

"Nương, thế cứ quyết định như vậy đi. Mẫu thân ở nhà của nữ nhi là đạo lý hiển nhiên không có gì phải bàn cãi. Nếu ở nhà A Lệ đủ rồi thì còn có thể tới ở nhà của dì Liễu."

Cuối cùng thì mấy người bọn Lý Lệ cũng kịp về tới nhà trước giờ cơm trưa. Lý Nguyên Thanh và Lý Đại Bảo không ngờ rằng Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử lại tới, cho nên chỉ đành phải hết lòng tiếp đãi.

Lưu thị thấy sắc mặt của Lý Lệ hông hào thì cuối cùng mới yên lòng.

Sau khi ăn cơm xong, Nhị hoàng tử liền đề nghị: "Đại Bảo, có thể dẫn bọn ta đi tham quan thư quán Cát Tường không? Ta và đại ca ta đều rất có hứng thú với khoa học tổng hợp và nghiên cứu nguyên lý sự vật ở nơi này."

Lý Đại Bảo cười đáp: "Đương nhiên là có thể, buổi chiều đều là thời gian của các lớp khoa học tổng hợp, vừa khéo chúng ta có thể cùng lên lớp nghe giảng."

Vì vậy Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo dẫn theo Cố Tấn, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cùng ởđi tới thư quán Cát Tường.

Các học sinh lớp chuyên ban tứ thư ngũ kinh thì lúc này lại không lên lớp mà đều ra ngoài luyện võ, rèn luyện thân thể ở các bãi đất trống. Sau khi rèn luyện được một giờ đồng hồ thì bọn họ mới trở về, học tiết toán học. Ngoài ra còn có rất nhiều loại lớp tổng hợp khác.

Có lớp thợ mộc, lớp thợ rèn, lớp thợ đá, còn có lớp xây dựng chuyên dạy cho người ta cách xây nhà.

Bên cạnh đó còn dạy cả các kỹ năng như làm ruộng, trông trọt cây cối hoa màu, cắt tỉa và chiết cành,....

Đại hoàng tử nghe được một lúc thì vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra những thứ này còn có thể được học theo cách như vậy!

Cách học truyên thống là đi bái sư nhưng bây giờ thì đã có thể học trực tiếp trong học đường.

Các phu tử ở đây không chỉ có những người có học thức đã đọc sách thánh hiền mà còn có cả những lão nông dân ngoài đồng, có cả những thợ mộc, thợ rèn,... với tay nghề lão luyện.

Lúc này Đại hoàng tử đang đứng quan sát ở lớp chiết cành, lão phu tử bên trên đang giảng giải những lợi ích của việc chiết lùn cây dâu cũng như những việc cần phải chú ý khi đã tiến hành giâm cành.

Học trò ở nơi này không chỉ có các tiểu hài tử mà còn có cả những người trưởng thành, thậm chí còn có cả những tráng niên hơn ba mươi tuổi.

Để có thể học được các kỹ năng thực tế, bọn họ ai nấy đều thành thành thật thật ngồi trên băng ghế nhỏ, cẩn thận nghe giảng.

Người biết chữ thì ghi chép lại những lời giảng của phu tử lên giấy.

Người không biết chữ thì chỉ có thể chuyên chú quan sát, cẩn thận lắng nghe, có thể ghi nhớ bao nhiêu thì cố gắng ghi nhớ bấy nhiêu.

Người nào có chỗ nào không hiểu thì sẽ đi hỏi các bạn học hoặc phu tử khác sau khi tan học.

Sau khi đứng xem một lúc lâu ở bên này thì Đại hoàng tử mới đi ra.

Lúc này cũng đã tới giờ của tiết toán. Những người cần học toán thì đều tới tham gia lớp học toán.

Bấy giờ có hai lớp là lớp toán vỡ lòng và lớp toán ứng dụng.

Đại hoàng tử chưa từng được học bao giờ nên kế đó trực tiếp bước vào lớp toán vỡ lòng cùng với Nhị hoàng tử, cả hai ngồi xuống chỗ trống ở phía sau.

Đây là lớp vừa mới khai giảng vào mùa hè năm nay.

Học trò trong lớp đều đã biết mặt các chữ số cũng như các tổ hợp chữ số, sau đó bây giờ mới bắt đầu học tới phép cộng và phép trừ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK