Không được, nàng còn phải viết thư cho Tê tam phu nhân để bà ấy giúp đỡ hỏi thăm. Đúng rồi, còn phải nói cho Kim Lăng hầu bên kia, dù sao ông ta cũng là phụ thân thân sinh của Lý Dung, hiện tại nói hôn sự đương nhiên cũng phải trưng cầu quan điểm của Kim Lăng hầu. Đợi ở kinh thành tổng cộng sáu ngày, sau khi xử lý một vài thủ tục xong. Lý gia và Cố gia bắt đầu khởi hành trở về phủ Tâm Dương ở huyện Thôi Dương.
Cố Tấn cũng xin nghỉ để trở về chuẩn bị thành hôn.
Ở Hàn Lâm Viện, Cố Tấn chính là một người trong suốt, bởi vì có thúc thúc là Cố Thiệu cho nên ở Hàn Lâm Viện không ai dám bắt nạt hắn ta. Mỗi ngày làm việc ở Hàn Lâm Viện, có điều gì không biết sẽ hỏi ngay lập tức. Ngày thường cũng không làm chuyện gì khẩn cấp, bởi vậy hiện tại xin nghỉ để thành thân, quan cấp trên dứt khoát cho hắn ta nghỉ hai tháng.
Vừa nghĩ đến chuyện thành thân, Cố Tấn rất vui vẻ.
Tuy rằng sau khi thi đậu tiến sĩ đã có người làm mai cho hắn ta ngay, nhưng mỗi lần hắn ta đều lấy lý do là mình đã đính hôn rồi.
Kẻ không phụ thân không mẫu thân như hắn ta, nếu không phải có thúc thúc và tằng bá tổ mẫu giúp đỡ thì chắc chắn cuộc sống của hắn ta sẽ vô cùng khổ sở, cũng sẽ không có tiên đồ như hiện tại.
Bá tằng tổ mẫu chọn A Lệ cho hắn ta, tuy rằng nàng ấy chỉ là cô nương xuất thân từ gia đình nông thôn. Nhưng thúc thúc và thẩm thẩm của nàng ấy rất lợi hại, hơn nữa vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh Đức Thụy phu nhân, vô cùng phù hợp với hắn ta. A Lệ cô nương thì lại càng xinh đẹp, cũng là một cô nương tốt.
Cố Tấn đã gấp đến mức không chờ nổi, muốn về nhà sớm một chút để thành thân.
Tiếng vó ngựa đạp lên đường xi măng, phát ra âm thanh có vài phần dễ nghe. Đội ngũ trải dài đến hai dặm đường.
Tuy rằng đường xá xa xôi, nhưng hiện tại đường rất dễ đi. Cho dù trời mưa cũng vẫn có thể tiếp tục đi, không cần lo lắng xe ngựa bị kẹt vào bùn.
Các đội ngũ thương gia từ nam tới bắc, đều bởi vì có con đường này mà càng thêm bận rộn hơn.
Lúc này Đại hoàng tử đang ngồi chơi cờ với Cố Thiệu ở trên xe ngựa.
DTV
Bàn cờ được làm từ nam châm, sắt được đặt vào trong quân cờ ngọc thạch, cho nên quân cờ có thể dính chặt ở trên bàn cờ không cân lo lắng trong lúc xe ngựa chạy sẽ làm rơi rớt quân cờ.
"Cờ nghệ của Đại hoàng tử ngày càng tinh vi." Cố Thiệu nhìn Đại hoàng tử trước mặt trò giỏi hơn thầy, lên tiếng khen ngợi. Đại hoàng tử cười cười: "Cô phụ quá khen, ta vẫn không đuổi kịp người."
Cố Thiệu cười cười: "Đại hoàng tử quá khiêm tốn. Lần này đi Giang Nam, người cũng nên xem nhiều, đi nhiều một chút. Hiểu biết dân tình sẽ có trợ giúp rất lớn đối với người trong việc xử lý chính vụ Sau này."
Đại hoàng tử trả lời: "Dạ, cô phụ. Phụ hoàng và mẫu hậu của ta cũng dặn dò như vậy, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường."
"Chung quy sách vở giác ngộ không cao, ta biết chuyện này cho nên muốn tự mình trải nghiệm." Cố Thiệu lên tiếng: "Phủ Tầm Dương cũng coi như là một châu phủ ở phía Nam được khai phá tương đối hoàn thiện, tương đối giàu có và đông đúc. Nhưng việc có thể đại biểu cho một bộ phận ở phía Nam thì không thể đại biểu cho toàn bộ phía Nam, càng không thể đại biểu cho toàn bộ Đại Chu." "Mỗi một địa phương phong thổ nhân tình đều bất đồng, địa hình đất đai cũng khác nhau, tạo thành sự khác biệt vê văn hóa. Cẩn thận lĩnh hội, rất có ý nghĩa."
Đại hoàng tử cười nói: "Ta nhất định quý trọng cơ hội xuất hành lần này, lĩnh hội phong tình phương Nam cho thật tốt." Cùng lúc đó, ở trên xe ngựa của Cửu công chúa và Cố lão phu nhân.
"Lão phu nhân, ta không có gạt người, hoàng tẩu và hoàng huynh bảo chất tử lớn của ta đến đây, không chỉ vì trải nghiệm và quan sát dân tình, chủ yếu là vì làm mai cho Ngọc Trạch."
Cố lão phu nhân vừa cắn hạt dưa vừa cười hỏi: "Be hạ và Hoàng Hậu nương nương đây là coi trọng A Dung sao?" Cửu công chúa gật đầu: "Đúng vậy, tính tình A Dung rất tốt, dáng dấp cũng tốt, gia thế lại càng tốt. Làm Thái Tử Phi là thích hợp nhất." Cố lão phu nhân cười cười: "Chỉ là thân phận thích hợp, trưởng bối cảm thấy thích hợp, nếu như là bọn chúng cảm thấy không thích nhau, vậy bọn nhỏ phải chung sống như thế nào đây?" "Nếu có thể lưỡng tình tương duyệt, dĩ nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu là không có ý nghĩ này, người lớn cũng không thể ép buộc, nếu không sẽ tạo thành oán ngẫu, chẳng những không thể kết thân, ngược lại lại kết ra thù hận." Cửu công chúa nghe được lời này, hơi hơi sửng sốt, chợt cười: "Ai nha, ta cũng đã trải qua tuổi này, nếu như đã có người trong lòng, dĩ nhiên sẽ cảm thấy những người khác chướng mắt."
"Năm đó phu quân kinh tài tuyệt diễm, ở kinh thành không có người nào không khen ngợi phu quân. Khi đó ta đứng ở trên lâu, nhìn phu quân cưỡi ngựa dạo phố, thật sự là cảnh đẹp ý vui, khiến người ta nhìn không chớp mắt."
Cố lão phu nhân nghe Cửu công chúa nói lời này, cũng cười ha ha.
"Lúc trước Thiệu Nhi còn có vài phần thư sinh khí phách, một lòng nghĩ kế thừa di nguyện của tổ phụ hắn ta, vì dân tạo phúc, trở thành hiền thần."
"Lại bởi vì sĩ diện ảo, ra vẻ rụt rè, cảm thấy sau khi làm phò mã sẽ bị người khác cho rằng bản thân cậy thế hoàng thân."
"Vòng đi vòng lại nhiều lần như vậy, may mắn công chúa không buông tay, mới có được mối duyên tốt như thế"
"Ở đây, ta cũng không sợ công chúa chê cười, nếu là Thiệu Nhi bỏ lỡ công chúa, nếu về sau thành thân, phu thê cũng sẽ không hòa thuận tâm đầu ý hợp như thế." Cửu công chúa nghe được lời này thì trong lòng ngọt ngào: “Đó cũng là do phu quân tốt, đáng để ta đi tranh thủ, đáng để ta nhớ thương."
"Hiện tại xem ra một phen hành động kinh hãi thế tục lúc trước của ta, ngược lại cho ra kết quả rất tốt."
"Quả nhiên phu quân là nam tử tốt ngàn dặm khó tìm, có thể gả cho phu quân cũng là phúc phận của ta."
Cố lão phu nhân khiêm tốn: "Kia cũng là phúc phận của Thiệu Nhi, cũng là phúc phận của Cố gia chúng ta."
Sau khi nói chuyện phiếm cùng tổ mẫu, đối với việc hoàng huynh cùng hoàng tẩu muốn kết thân cùng người nhà Đức Thụy phu nhân, Cửu công chúa càng thêm thận trọng hơn.
Nàng ấy quyết định nghe theo kiến nghị của tổ mẫu, trước tiên quan sát rồi về sau lại nói. Lên đường ba ngày, đột nhiên phía sau có một con ngựa phi nhanh đến.
Thị vệ phía sau thấy thế, sắc mặt ngưng trọng, tiến lên ngăn cản.
Ngọc Hằng vội vàng hô to: "Đại Bảo ca, là ta đây!"
Xe ngựa của Cửu công chúa và Cố gia ở phía trước, xe ngựa của Liễu Phán Nhi ở phía sau.
Những thị vệ này tất cả đều là thị vệ Lý gia.
Lý Đại Bảo cưỡi ngựa, cũng không có ngồi trong xe.
Nghe được động tính phía sau, Lý Đại Bảo cưỡi ngựa đi tới, sau đó lập tức thấy Nhị hoàng tử Ngọc Hằng có chút chật vật.
"Nhị hoàng tử, sao người lại tới đây?" Lý Đại Bảo kinh ngạc, phất phất tay, bảo thị vệ tránh ra.
Ngọc Hằng cười cười: "Ta nghe nói đại ca đi theo các huynh đến Giang Nam, ta vô cùng hâm mộ." "Ta còn chưa từng đi qua Giang Nam đâu, cho nên ta sẽ nhân cơ hội này lén chạy ra ngoài đi cùng các huynh."
Lý Đại Bảo nghe được lời này, dở khóc dở cười: "Vậy người lén lút đi lại đây, bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương biết không?" "Ta không biết, hiện tại ta sẽ phái người đưa người trở về, không dám để người chạy loạn ở bên ngoài."
Vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, coi như không phải do Lý gia bọn họ làm, nhưng cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt. Ngọc Hằng hắc hắc cười cười: "Ta đã để lại thư rồi."
"Vậy người lén đi ra ngoài như vậy, nội thị và cung nữ bên cạnh người có phải chịu trừng phạt không?" Lý Đại Bảo hỏi lại, Ngọc Hằng này làm việc, luôn khăng khăng làm theo ý mình, không hề suy xét cho người bên cạnh.