Tiểu Báo quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy Liễu Phán Nhi: "Đa tạ phu nhân, bắt được chúng ta trộm đồ nhưng không chỉ không trừng phạt chúng ta, mà còn giúp chúng ta, đúng là Quan Âm Bồ Tát tái thế."
"Được rồi, không cần phải nói những điều này, nói một chút yêu cầu về ngươi nhé? Ta muốn người làm việc cho ta, quan trọng nhất chính là lòng trung thành. Nếu như các ngươi có thể làm được điều đó thì những thứ khác đều dễ nói." Liễu Phán Nhi thấp giọng nói, vốn dĩ cũng muốn đi mua người làm, so với mua những người không biết rõ gốc gác thì trái lại, nàng cảm thấy người ở tầng thấp nhất như Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử nhưng lại có lòng tốt là người rất tốt.
Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử dập đầu với Liễu Phán Nhi ba cái: "Ta chỉ có một yêu cầu, ta có thể không cân tiên công, làm không công cho phu nhân mười năm, ký văn khế bán đợ. Những đệ đệ của ta còn nhỏ, có thể không làm việc được, còn không hiểu chuyện. Đợi văn khế bán đợ mười năm kết thúc và bọn họ lớn lên, đến lúc đó đi hay ở thì tùy ý bọn họ."
Liễu Phán Nhi khá là ngạc nhiên, càng thấy Tiểu Báo thông minh, chẳng trách có thể nuôi sống được nhiều tiểu khất cái như vậy.
Liễu Phán Nhi suy nghĩ chốc lát, cảm thấy ký hợp đồng như thế, hợp tác theo nhu cầu là chuyện ngươi tình ta nguyện, đôi bên cùng có lợi: "Được, ta đồng ý với ngươi. Bây giờ ta sẽ lập tức dẫn người lên thị trấn, xử lý thủ tục văn khế bán đợ của các ngươi."
Thôn trưởng Lý cau mày: "Nguyên Thanh gia, ngươi không cần suy nghĩ kỹ càng một lát sao?"
Liễu Phán Nhi lắc đầu, nàng đã lên thị trấn mấy lần, cũng đã đi qua hẻm nhỏ kia, nhìn rõ ràng: "Không cần suy nghĩ, bọn họ có thể có lòng tốt đối với những cô nhi không có quan hệ m.á.u mủ thì cũng không phải là người xấu. Ta thuê bọn họ làm việc, bọn họ có một chỗ an thân, đây là trường hợp hỗ trợ lẫn nhau."
Lúc này không nói lời nào, ngược lại, so với thao thao bất tuyệt thì biểu hiện trung thành càng có thể khiến người ta tin tưởng hơn.
Mắt Tiểu Báo lộ vẻ tức giận và uất ức, nhưng cũng không có cãi lại. Liễu Phán Nhi gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng. Lần này Nhị Cẩu Tử thông minh rồi! Quả thật không thiếu nợ nhau, Đại Bảo ngươi cũng không cần phải lo. Bọn họ lấy sự lao động cực khổ của mình để đổi lấy, bây giờ khai chưởng quỹ Chu ra để bảo vệ mạng của mình thì cũng không đáng bị chỉ trích nặng."
"Chu chưởng quỹ cũng không có cho chúng ta tiền, phần tiền công này bị hắn lấy, hắn cho chúng ta ăn cơm nước và bánh bao còn dư lại. Giao dịch của chúng ta là công bằng, không có nợ hắn. Nếu như hắn cho chúng ta thức ăn thừa mà ta và anh Tiểu Báo khai ra chưởng quỹ Chu thì đó mới là bán, là chúng ta không có lương tâm."
Nhị Cẩu Tử phản bác, không chịu oan ức này: "Chúng ta không có lấy đồ gì ở Túy Tiên lâu, nước Túy Tiên lâu pha trà đều là lấy từ suối Mi Sơn ở ngoài thành hai mươi dặm. Mỗi sáng sớm, cửa thành vừa mở là ta và anh Tiểu Báo đã đi hơn ba mươi dặm để xách nước. Bởi vì nước suối ở giữa sườn núi thế nên chúng ta phải dùng một thùng nước để gánh nước xuống, rồi kéo một xe nước lớn trở về trước giữa trưa."
Tiểu Báo nghe nói như thế thì mím môi, vẫn không nói gì, mà tiếp tục dập đầu lạy Liễu Phán Nhi ba cái.
Lý Đại Bảo phản bác, cảm thấy mẫu thân quá tùy tiện: "Nương, vừa nãy ngươi mới nói rằng Tiểu Báo lấy cơm thừa của Túy Tiên lâu, bây giờ trở mặt bán Chu chưởng quỹ của lầu Túy Tiên lâu, sau này có chỗ khác tốt hơn thì cũng sẽ trở mặt bán chúng ta."
Thôn trưởng Lý thấy thế: "Nếu nguyên Thanh gia đã quyết định thì nhanh chóng lên thị trấn đi! Bây giờ chúng ta sẽ đi, đi nhanh một chút là có thể chạy kịp vào thành trước khi cửa thành đóng."
Mấy người bọn họ ba chân bốn cảng khiêng bắp và thân cây ngô xuống đưa những thứ này về nhà.
Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử đi theo ở phía sau.
Nhị Cẩu Tử nhỏ giọng hỏi Tiểu Báo: "Anh Tiểu Báo, chúng ta thật sự bán mình làm tôi tớ sao?"
Tiểu Báo gật đầu: "Hiếm khi gặp phải một người tốt, hơn nữa còn là nữ tử, nhẹ dạ, đồng ý thu nhận giúp đỡ chúng ta và tám đệ muội ở phía dưới. Chờ yên ổn trôi qua mười năm, đệ muội cũng đã lớn rồi, chúng ta cũng không cần cả ngày trộm cắp vì miếng ăn. Đây là trấn Cát Tường được bệ hạ thân phong, chỉ cần chúng ta thành thật chịu làm việc thì luôn có thể kiếm cơm ăn, quan trọng nhất là chúng ta có thể trải qua cuộc sống bình an."
Nhị Cẩu Tử gật đầu: "Ta nghe theo Báo Tử cal"
Liễu Phán Nhi quay lại bàn giao một tiếng, sau đó dắt tuấn mã màu đen của mình ra, nói với thôn trưởng Lý: "Đại thúc, ngươi vội vàng lái xe bò dẫn theo Đại Bảo cùng trong thôn mấy người, còn có Nhị Cẩu Tử và Tiểu Báo, cùng nhau lên thị trấn. Đến đó thì cứ ngủ ở khách sạn, đừng tiếc tiên. Ngươi cứ ứng tiên trước, quay về ta sẽ đưa lại."
Mọi người thấy tuấn mã màu đen cao to thì trông mà thèm.
Ngày hôm nay muốn lên thị trấn nên Liễu Phán Nhi mang nón rộng vành che nắng, muốn thử xem nếu chạy không ngừng thì mất khoảng bao lâu để đến thị trấn.
"Được rồi, ngươi có việc thì đi trước đi, chúng ta sẽ đuổi theo sau." Thôn trưởng Lý trả lời: Mặc dù không báo quan, nhưng mà vẫn nên nói cho nhà họ Cố bên kia một chút, miễn cho bị người khác tính kế mà còn không biết."
Lý Đại Bảo trông mà thèm, nhìn mẫu thân cưỡi tuấn mã màu đen rời đi, trong lòng nói thầm: chờ mẫu thân từ thị trấn trở về thì chắc chắn hắn phải để cho mẫu thân dạy hắn cưỡi ngựa.
Liễu Phán Nhi treo gói hàng ở bên cạnh yên ngựa, động tác nhanh nhẹn, xoay người lên ngựa: "Ta đi trước!"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ngươi nói đúng!" Bình thường là sáng sớm Liễu Phán Nhi sẽ cưỡi Hắc Phong chạy một đoạn đường.
Nhưng mà bọn hắn cũng không biết cưỡi ngựa nên chỉ có trông mà thèm.
Có điều, đây là lần đầu cưỡi ngựa xa như vậy, cái m.ô.n.g và bên đùi bị ma sát đến mức hơi đau mỏi.
Tốc độ cực kỳ nhanh, thậm chí trái tim của nàng cũng bay lên.
Với khoảng cách tám mươi dặm, Liễu Phán Nhi tốn chưa đến một canh giờ là đã đến thị trấn.
Hắc Phong không hổ là một chiến mã tốt nhất, bốn vó chạm đất rất ổn định, hơn nữa mạnh mẽ, ngồi ở trên lưng ngựa, mà Liễu Phán Nhi có thể cảm nhận được gió xẹt qua mặt nàng.
Một đứa trẻ tám tuổi chạy tới: "Miêu tỷ, lúc nào thì Báo Tử ca và Cẩu Tử ca trở về vậy? Ta đói bụng rồi?"
Liễu Phán Nhi lại đi qua hẻm nhỏ lần trước, bên trong có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa. Có một cô nương khoảng chừng mười tuổi, thấy Liễu Phán Nhi nhìn chằm chằm thì lập tức cảnh giác nhìn Liễu Phán Nhi, đồng thời kéo đệ muội đang chơi ở đầu hẻm lại.
"Mau đi vào, người đập ăn mày đến rồi, sẽ bắt các ngươi đi đó." Cô bé kia nhắc nhở đệ muội, giọng rất lớn, rất giống như cố ý nói như vậy, nói một cách cảnh giác.
Liễu Phán Nhi bỏ ra mười đồng tiền, hỏi thăm người canh giữ ở cửa thành, quả thật hai tên lưu manh đầu đường, sáng ngày nào cũng đưa nước suối cho Túy Tiên lâu thật sự tên là Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử.
Cô nương được gọi là Miêu tỷ cảnh giác nhìn Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng nói với cậu bé: "Đợi đến lúc ăn cơm buổi trưa thì các ca ca sẽ trở về, đến lúc cùng nhau ăn cơm thì các ngươi cũng đừng ăn vụng."
Giọng của Mèo con tỷ càng lớn hơn, vừa nhắc nhở Liễu Phán Nhi cách đó không xa đang nhìn bọn họ chằm chằm, bọn họ không phải là đứa trẻ ăn xin, những đứa con hoang không có ai chăm sóc, còn có các ca ca.