Sau khi Đường nương tử nhìn thấy, ánh mắt sáng lên: "Phu nhân, ý kiến hay. Đây là do phu nhân tận mắt nhìn thấy quá, cũng không phải ta tận mắt nhìn thấy. Sau này ta sẽ đi tới chỗ thợ g.i.ế.c heo để nhìn xem, chờ mua được heo con, ta sẽ thử lại."
Liễu Phán Nhi gật gật đầu: "Được, đúng rồi, lúc ta ở Tây Bắc bên kia có một nhà am hiểu nuôi heo đã tổng kết ra tới, ta có nhớ được một ít. Ta đọc cho tẩu nghe thử, nếu tẩu cảm thấy hữu dụng thì tẩu cứ nghe. Nếu vô dụng thì thôi."
Đường nương tử nghe được lời này, gật gật đầu: "Nếu ta mà biết chữ thì tốt rồi, không cần phiền toái phu nhân, tự chính ta có thể xem."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Tẩu tử, xin đừng thở dài. Tẩu còn nhớ rõ thím Thúy Hoa nhà thôn trưởng đại thúc sao? Bọn họ lớn tuổi hơn tẩu, tôn tử cũng không khác Đại Trụ, Nhị Trụ lắm. Trước kia thẩm ấy cũng không biết chữ to, nhưng hiện tại mỗi ngày kiên trì học ba chữ. Một tháng đã có thể học được trên trăm chữ, liên tục mấy tháng đã học được mấy trăm chữ thường xuyên dùng. Ngày thường ghi sổ, tính sổ, cũng đã có thể làm. Tẩu còn trẻ tuổi như vậy, sao lại không thể học tập chứ?”
Đường nương tử nghe được lời này, không dám tin nổi: "Thật có thể được sao?"
"Ta còn có thể lừa tẩu sao?" Liễu Phán Nhi cong môi cười: "Không tin thì thôi, nếu tẩu có rảnh thì đi hỏi thẩm ấy một chút, chỉ cần muốn học, làm thế nào cũng có thể học. Sau này tẩu tử biết chữ rồi, còn có thể giúp ta làm nhiều việc hơn. Đương nhiên, cũng sẽ tăng tiên công."
"Được, có rảnh ta sẽ đi hỏi một chút." Đường nương tử đồng ý: "Phu nhân, mấy nội dung người nói cùng với ta. Tuy rằng ta không biết chữ, nhưng trí nhớ của ta tốt lắm!"
Lúc trước trong nhà có đào giếng, cho nên nước ăn sử dụng là nguồn nước giếng, nhưng có điểm không giống với nước sơn tuyền.
Liễu Phán Nhi cứ đọc từ từ, có chỗ nào Đường nương tử không hiểu còn hỏi thêm vài câu. Chỉ chốc lát sau, đã nhớ rõ được bảy tám phần nội dung liên quan của kỹ thuật thiến heo.
Đường nương tử thấy thế, nhanh chóng đi vào trong phòng đổ nước: "Lý Thập thúc đang đi hái cỏ heo, đây là nước ta vừa nấu xong. Chén cũng sạch sẽ, ta đã rửa qua vài lần."
Đọc xong hết toàn bộ, Liễu Phán Nhi cũng đã miệng khô lưỡi khô.
Không chỉ có như thế, Đường nương tử còn thúc giục Liễu Phán Nhi tiếp tục đọc những nội dung khác.
Liễu Phán Nhi nhận lấy, uống liền mấy ngụm không chút khách khí: "Nước suối quả nhiên rất ngọt."
Đường nương tử là người hiếu thắng, hơn nữa năng lực tập trung mạnh, học hỏi cũng rất nhanh. Trong những năm trượng phu không ở nhà, một mình xây dựng một cái nhà, có thể thấy được rằng vô cùng lợi hại.
"Vậy là tốt rồi." Liễu Phán Nhi đồng ý, cong môi cười, đưa mấy quyển sách sao chép vừa mới đọc cho Đường nương tử: "Những cái này ta đã nhớ kỹ, cho tẩu cái này."
"Không tồi, nhưng tẩu tử cũng đừng mệt mỏi quá, nơi này cách nhà tẩu bên kia còn xa." Liễu Phán Nhi giải tích, tuy rằng nước uống ngon, nhưng dù sao cũng cách khá xa, không cần phải cực nhọc như vậy.
Đường nương tử không thèm để ý, cười nói: "Không có việc gì, phu nhân, ta không mệt, hơn nữa đương gia cũng sẽ lại đây đón ta. Chúng ta thay phiên nhau gánh nước, cũng không tôi."
Đường nương tử cười cười, cực kỳ tán thành: "Đúng vậy, phu nhân tìm được vị trí này thật tốt, có nước suối vô cùng tuyệt vời. Ta đặc biệt thích nước ở nơi này. Mỗi ngày, khi về nhà, ta còn muốn xách hai thùng trở về để nấu nước nấu cơm."
Đường nương tử nghe được lời này, nhanh chóng đặt hai tay lên khăn lông lau sạch sẽ, cẩn thận nhận lấy chúng: "Đa tạ phu nhân, cho ta đồ tốt như vậy. Tối nay ta về sẽ kêu nhi tử nhà ta dạy ta học chữ. Không chỉ riêng mình ta muốn nghe viết, ta cũng phải để lão Đường nhà ta học cùng."
"Nếu không biết chữ, trước kia ở trên chiến trường kêu đánh kêu g.i.ế.c còn được, nhưng hiện tại phụ trách trông giữ thị trấn cho phu nhân trông giữ vậy thì càng phải biết chữ. Bằng không có chuyện gì muốn ghi chép một chút lại còn phải đặc biệt chạy đi kiếm người. Người đáng tin thì thôi, nếu là người không đáng tin, giở trò bịp bợm, hắn cũng không biết được."
Ánh mắt Liễu Phán Nhi sáng lên, nàng càng ngày càng thích Đường nương tử.
Tuy rằng nữ nhân này chỉ là phụ nữ nông thôn, nhưng đầu óc linh hoạt, có thể căn cứ vào tình huống thực tế để thay đổi chính mình mà không phải bắt thế giới phải chịu đựng nàng ấy.
"Tẩu tử nói phải, vê nhà nên khuyên nhủ Đường đại ca. Có đôi lời ta nói cũng không tốt lắm. Các người là phu thê, tốt xấu nặng nhẹ gì đều có thể nói với nhau." Liễu Phán Nhi cười khẽ, nếu hai vợ chồng này thật sự có thể biết chữ, vê sau nhất định có thể được trọng dụng.
Đường nương tử cũng cười: "Yên tâm, đương gia nhà ta nghe lời của ta nhất, ta học, hắn cũng nhất định sẽ học. Hắn không học, ta sẽ chê cười hắn."
"Vậy là tốt rồi." Liễu Phán Nhi cười cười, sau đó đi sang bên phía chuồng heo bên kia nhìn heo con, tuy rằng bị cắt mất bộ phận nào đó ở trên thân thể nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mấy chú heo con muốn ăn.
Đường nương tử xách theo cơm heo đổ vào trong máng ăn, đám heo con lập tức chạy tới, cúi đầu ăn hùng hục.
Buổi tối, sau khi Đường nương tử về nhà liền nói về hai việc này với trượng phu.
Liễu Phán Nhi cười: "Tẩu tử thật thông minh, Phán Nhi bội phục."
Sau khi cho heo ăn, Đường nương tử nhàn rỗi không có việc gì làm đành cầm xẻng mở một miếng đất ở bên cạnh ở chuồng heo, dọn hết cỏ dại và hòn đá ở phía trên. Nàng ấy chuẩn bị mua chút hạt giống rau dưa, trông một mảnh vườn rau, về sau trên mâm cơm nhà cũng không cần mua thức ăn chay nữa, chỉ cần mua ít món ăn mặn là được.
Nhìn Đường nương tử cho heo ăn xong, lúc này Liễu Phán Nhi mới rời đi. Ánh mắt Đường nương tử đắc ý, nhưng ngoài miệng khiêm tốn: "Đều là mấy thứ không lên được bàn, có thể được phu nhân khích lệ, ta nằm mơ đều có thể cười tỉnh."
Đường nương tử làm việc hết sức, cuốc đất ở phía sau chuồng heo, càng mở càng rộng. Những thứ này đều là của Đức Thụy phu nhân, nàng ấy muốn mở rộng ra, nàng cùng trượng phu gieo trồng, sau đó giao tô thuế đất cho phu nhân.
"Đám heo con này đều đã khôi phục, sẽ không c.h.ế.t vì bị cắt cái kia." Đường nương tử cười nói: "Ta dùng thảo dược giảm nhiệt tốt, không chỉ mỗi heo có thể sử dụng, ngay cả người cũng có thể dùng."
Sau khi Đường Vân Sơn về nhà, nhìn thấy nhi tử đang tập viết chữ trên sa bàn luyện tập. Thê tử cũng chuẩn bị hai cái sa bàn, cầm nhánh cây viết trên mặt đất. Trên mặt đất còn có mấy chữ do nhi tử viết, Đường nương tử đang học theo mấy chữ kia.
"Đương gia, hôm nay ta nghe nói có người phụ nhân ở thôn Cát Tường đã sắp 50 mà chỉ vài tháng đã biết hơn vài trăm chữ, ta cũng muốn học tập biết chữ, ta kêu nhi tử dạy. Ngươi ngẫm lại, chữ lớn chữ nhỏ ngươi chẳng biết được nhiêu, về sau dù cho phu nhân có muốn trọng dụng ngươi cũng hữu tâm vô lực. Trong thị trấn lại không phải ngày nào cũng đánh đánh g.i.ế.c giết, vẫn nên học chữ, quản lý một chút công việc." Đường nương tử khuyên bảo, hy vọng trượng phu cũng có thể học.
Đường Vân Sơn cười cười, gật đầu: "Đúng, Lưu Khuê bởi vì biết chữ, nên tới giờ vẫn được giữ bên cạnh tướng quân. Mấy lão huynh đệ chúng ta, ở trong quân đội không làm ra được cái trò gì, sau khi may mắn sống sót, tất cả đều trở về quê hương."