Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Vụ thảm sát ở Tây Bắc thật đáng sợ, ta và chàng đều phải trải qua. Tuyệt đối không thể để bi kịch như vậy xảy ra lần nữa."

Lý Nguyên Thanh trâm giọng nói: "Ta biết, nếu ta không nắm chắc thì ta sẽ không để nàng đi tới thành Tang cùng ta."

DTV

Lời nói của trượng phu khiến Liễu Phán Nhi thở phào nhẹ nhõm và nhấn mạnh nhiều lần: "Chỉ cân đưa những thứ này cho ta là được, chàng thực sự không cần tiếp tục giúp ta. Phần còn lại để ta tự mình làm.”

Lý Nguyên Thanh biết tính tình của Liễu Phán Nhi nên cũng đồng ý: "Được, nếu có khó khăn gì thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Nhân tiện thì lão Lưu sẽ về nhà vào ngày mai. Hắn ta rất quen thuộc với thành Tang, nàng muốn đi đâu thì có thể để hắn ta đưa nàng đi."

"Được." Liễu Phán Nhi gật đầu: “Được rồi, nghỉ ngơi thôi. Trước kia, Từ gia đối với ta mà nói thì là quái vật khổng lồ không thể lay chuyển nên ta chỉ có thể đến thành Tây Bắc để nhờ cậy họ hàng nhưng giờ đã khác, ta không sợ, ta chắc chắn sẽ thắng”

Phu thê hai người đều rất bận rộn.

Lý Nguyên Thanh đã ra ngoài từ sáng sớm và đi tuần tra khắp nơi.

Sau bữa sáng, Liễu Phán Nhi gặp lão Lưu là gián điệp mà Lý Nguyên Thanh sắp xếp ở thành Tang.

Lão Lưu chừng bốn mươi tuổi, thái độ cung kính: "Phu nhân, Lưu Hằng bái kiến phu nhân.”

Liễu Phán Nhi xua tay: "Lưu thúc đừng khách sáo, mấy năm nay ngươi vất vả rồi."

Thái độ của lão Lưu càng cung kính hơn: "Thuộc hạ không dám, đây là việc thuộc hạ nên làm. Phu nhân, hôm nay phu nhân có kế hoạch gì?"

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta muốn đi thăm Mã Tam gia gia, nếu lúc trước không phải ông ấy cho ta miếng ăn, không có ông ấy dạy võ công cho ta thì ta không thể sống sót và thuận lợi đến thành Tây Bắc được."

Lão Lưu gật đầu: "Đúng vậy, phu nhân. Nhưng mà tuổi tác ông ấy đã lớn, thân thể cũng không tốt lắm. Vốn dĩ ông ấy đã bị đuổi ra khỏi Từ gia nhưng may mắn là Lưu mỗ đã đến kịp thời và đưa ông ấy đi, nếu không thì ông ấy cũng không còn sống."

Liễu Phán Nhi nói thật lòng: "Cảm ơn Lưu thúc.

Vốn dĩ Liễu Phán Nhi định đi gặp Mã Tam gia gia nhưng lại bị lão Lưu ngăn cản: "Phu nhân không cần phải đi một chuyến, để thuộc hạ dẫn người tới đây."

Liễu Phán Nhi vừa đến thành Tang và bọn nhỏ còn chưa rời giường nên cũng có chút không yên lòng liền gật đầu đồng ý: "Phiên toái Lưu thúc đi một chuyến rồi." Ước chừng nửa tiếng sau, Lưu Hằng dẫn Mã Tam tới phủ Đại Đô Thống. Mã Tam có mái tóc hoa râm, chống gậy với vẻ mặt khó hiểu: "Lưu Hằng, tại sao ngươi lại dẫn ta đến phủ Đại Đô Thống? Ta không quen ai làm quan cả."

Lưu Hằng cười nói: "Ta đưa ông đi gặp mặt người quen cũ."

"Người quen cũ?" Mã Tam càng khó hiểu, ông mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy chẳng lẽ lại bị kẻ thù trong thiên hạ tìm tới cửa?"

Nhưng mà bây giờ ông đã là một lão già, c.h.ế.t sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không quan trọng mà ông cũng tò mò là kẻ thù nào tìm tới cửa nhà mình? Mã Tam đi theo Lưu Hằng, chỉ trong chốc lát đã đến khách viện.

Nghe thấy tiếng bước chân, Liễu Phán Nhi vội vàng đứng dậy và bước nhanh tới cửa, nàng gọi Mã Tam với mái tóc hoa râm: Ma gia gia."

Tiếng "Mã gia gia" này khiến Mã Tam hơi sửng sốt, đã rất lâu rồi không có ai gọi ông như vậy nữa. Cô bé gọi ông bằng tiếng xưng hô này đã sớm rời khỏi thành Tang rồi.

Lúc đầu nàng nói muốn tới thành Tây Bắc nhưng không lâu sau lại truyền đến tin tức ve vụ thảm sát ở thành Tây Bắc, sau đó lại không nghe thấy tin tức gì nữa, có lẽ nàng đã chất.

Mã Tam đã già, mắt cũng kém, dựa theo tiếng kêu mà nhìn về phía phụ nhân đang đứng ở cửa.

Trên đầu nữ tử này đeo hai cây trâm, còn có vòng ngọc, trang phục cũng khá lộng lẫy.

Đây rõ ràng là phu nhân của phú gia, Mã Tam cảm thấy nàng có hơi quen mắt. Nhưng ông chỉ là nhân vật nhỏ nên không dám nhìn thằng vào Liễu Phán Nhi hồi lâu.

Liễu Phán Nhi đã nhận ra Mã Tam, nếu không có giấc mơ trước đó đã khiến nàng hôn mê hai ngày hai đêm thì có lẽ Liễu Phán Nhi không có khả năng đồng cảm. Bây giờ Liễu Phán Nhi nhìn thấy Mã Tam mà trong lòng ùa vào đủ loại cảm xúc. "Mã gia gia, ta là Phán Nhi, Liễu Phán Nhi!" Liễu Phán Nhi bước nhanh tới trước mặt Mã Tam.

Mã Tam sửng sốt và đánh giá phu nhân trước mặt mà nửa tin nửa ngờ: "Phu nhân thật sự là Phán Nhi sao?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, là Phán Nhi, ông nhìn xem phía sau tai ta có một nốt ruồi."

Nói xong rồi Liễu Phán Nhi đưa tai ra cho Mã Tam xem.

Mã Tam nhìn xong rồi lại cẩn thận quan sát dáng vẻ của Liễu Phán Nhi, cuối cùng cũng gật đầu: "Người là Phán Nhi, trông người rất giống phu nhân, cũng giống với lão phu nhân hồi đó. Tiểu thư, người đã đi đâu mấy năm nay?"

Liễu Phán Nhi thấy cơ thể Mã Tam run rẩy liền vội vàng nói: "Mã gia gia, chúng ta đi vào trước rồi ngồi xuống nói."

Mã Tam gật đầu: "Được, vừa lúc cái chân vô dụng của ta bị đau khi đứng lâu."

Vào trong phòng, người hầu đang dâng trà.

Liễu Phán Nhi vội hỏi: "Mã Tam gia gia, sau khi ta rời đi, Từ gia có làm phiền tới ông không?”

Mã Tam cười khổ rồi vỗ chân mình: "Sau khi người rời đi, ma ốm của Chu gia phía người tới Liễu gia muốn bàn chuyện đính hôn. Chỉ là lúc ấy người đã rời đi, Từ Gia Thịnh không tìm được nhưng cũng không dám để lộ vì sợ đắc tội Chu gia nên cuối cùng cũng tìm được một nha hoàn xinh đẹp thay thế tiểu thư."

Chờ Chu gia rời khỏi thì Từ Gia Thịnh tìm người khắp nơi, đủ các loại manh mối. Nửa năm sau, ông ta phát hiện ra ta lén đưa đồ ăn cho tiểu thư và dạy người võ công, sau đó liền đánh gấy chân ta rồi hỏi ta xem tiểu thư đã đi đâu?"

"Lúc ấy ta bị đánh đến c.h.ế.t đi sống lại, nếu không nói nơi nào thì bọn họ sẽ không buông tha nên ta đã nói tiểu thư đến kinh thành, nơi đó có bằng hữu của tổ phụ người. Còn tên gọi là gì thì ta không biết."

Liễu Phán Nhi nhìn chân của Mã Tam, mặt lộ vẻ áy náy: "Chung quy là bị ta liên lụy, ta đã khiến Mã gia gia phải chịu khổ." Mã Tam lắc đầu: "Đây là số mệnh rồi, năm đó tổ phụ của tiểu thư cứu ta, ta cũng chỉ cố gắng hết sức để báo đáp mà thôi. Sau đó ta bị ném tới thôn trang, năm đó ta sắp không xong thì lại bị ném tới bãi tha ma để tự sinh tự diệt."

"Cũng may ta gặp được Lưu Hằng, hắn đã cứu ta. Dù chân bi què nhưng ít nhất ta đã được cứu một mạng. Là người sắp xếp việc này sao tiểu thư?"

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Mã gia gia, Lưu Hằng không phải do ta sắp xếp mà là phu quân của ta sắp xếp, mãi cho tới khi chúng ta trở lại thành Tang thì phu quân mới nói cho ta biết chuyện."

Mã Tam nghe thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhóm, hóa ra Lưu Hằng cũng là nhận được ủy thác từ người khác: "Tiểu thư, mấy năm nay người thế nào?"

Liễu Phán Nhi cảm thấy buồn nhưng vẫn mỉm cười: "Ta đi lang thang suốt chặng đường, trên đường tới thành Tây Bắc thì gặp phu quân của ta. Sau đó thành Tây Bắc bị tàn sát, ta may mắn sống sót nhưng nhà dì ta đều thiệt mạng trong trận chiến."

"Sau đó ta và phu quân thành thân, chàng đánh thắng nhiều trận ở thành Tây Bắc, ta và gia đình chuyển tới Giang Nam và an cư lạc nghiệp ở đó, cuộc sống cũng tốt hơn. Phu quân vừa lúc tới thành Tang làm việc, ta cũng tới đây, có oán báo oán, có thù báo thù."

Mã Tam mỉm cười, âm thanh sang sảng nhưng lại có nước mắt: "Lão thái gia, lão phu nhân và cả phu nhân thấy tiểu thư vẫn bình an và sống tốt như vậy, trên trời linh thiêng chắc chắn cũng có thể mỉm cười."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK