Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi biết đầu đuôi câu chuyện thì cũng tức giận: "Loại người này khinh người quá đáng, dùng quyền lúc để ỷ thế h.i.ế.p người."

"Đúng vậy, đây cũng chỉ là chuyện của mấy đứa nhỏ, cũng đã giải quyết xong, ta cũng không để ý, nhưng nàng ta lại tốt rồi, gây khó dễ cho ta ở khắp nơi." Liễu Phán Nhi có chút im lặng, cảm thấy Trịnh phu nhân gây thù hăn ở khắp nơi, chắc chắn đã đắc tội với nhiều người: "Trịnh đại nhân đã tới xin lỗi, ta cũng đón nhận, cho nên cũng bỏ qua chuyện này, không nghĩ tới Trịnh phu nhân kia còn đến đụng vào thuyền hoa mà ta thuê. May là ta tay mắt lanh lẹ, nếu không thì A Nam đã ngã xuống nước."

Tê phu nhân cũng lộ vẻ chán ghét: "Cũng không ngờ là nhà Vương gia lại có thể nuôi dưỡng được loại con gái như vậy. Ai cưới phải người phụ nữ như vậy thì cũng cảm thấy xui xẻo. Nếu ta biết trước thì dù không có Lương công công, ta cũng sẽ không dễ bỏ qua cho nàng ta."

Liễu Phán Nhi cười cười khoát tay: "Không sao, nàng ta cũng đã bị trừng phạt đúng tội, ta cũng không cân phải kéo mãi không bỏ, nếu không thì lại có chút hà khắc."

Tê phu nhân cũng cười: "Nói cũng phải. Nhưng mà, ta phải nhắc nhở ngươi. Thỉnh thoảng, thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân. Trịnh phu nhân này có hành động như tiểu nhân, sau này ngươi phải chú ý một chút, chỉ cần chỗ nào có Trịnh phu nhân thì ngươi đều phải chú ý."

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Cảm ơn Tề phu nhân nhắc nhở, ta hiểu rồi. Lương công công đã nói chuyện thay chúng ta, ta còn chưa đến cảm ơn. Bây giờ ta sẽ dẫn mấy đứa nhỏ đến cảm ơn Lương công công, thuận tiện cáo từ với Lương công công."

"Được, vậy ngươi đi đi, nhân lúc sắc trời còn sớm, đi sớm về sớm." Tề phu nhân đồng ý, mặt mỉm cười. Đưa mắt nhìn Liễu Phán Nhi dẫn ba đứa nhỏ rời đi.

Tê Thục Viện nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Nương, Đức Thụy phu nhân thật lợi hại!"

Tê Thục Viện gật đầu: "Con cũng muốn nói cùng em gái họ."

Tê Thục Viện bừng tỉnh đại ngộ: "Con hiểu rồi, vậy chúng ta cũng phải cung kính với Đức Thụy phu nhân. Sau khi trở về, chúng ta còn phải nói với cha, không nên vì chuyện em gái họ ở lại Lý gia mà có mâu thuẫn với Đức Thụy phu nhân."

Tê Thục Viện nghĩ nghĩ, thở dài một tiếng: "Nếu như không phải muốn giữ thể diện cho cô thì thật sự không muốn để A Dung có quan hệ gì với Kim Lăng Hầu phủ."

"Cũng may còn có ông của con, không bao giờ làm chuyện hồ đồ. Cho dù không thể giữ được A Dung thì chuyện có người quen như Lý gia cũng là chuyện tốt. Cũng chỉ lo về phía của bà con, còn cả phía Kim Lăng Hầu phủ. Chúng ta đã tìm được A Dung trở về, Kim Lăng Hầu phủ nhất định sẽ không ngồi chờ chết. Người đàn bà kia quen diễn kịch, cố làm ra vẻ, không biết sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo."

Tê phu nhân cười, cảm thấy đây không phải chuyện lớn: "Cha con không ngốc, chỉ là chỗ ông bà có chút khó khăn, có lẽ là sẽ không muốn để A Dung đi. Nhưng mà ở trong lòng A Dung, Lý gia là nhà nàng, cùng lắm thì Tê gia ở kinh thành cũng chỉ là người thân, không phải là nhà của nàng."

"Đúng vậy?" Tê phu nhân cũng nhíu mày: "Chờ Đức Thụy phu nhân cùng A Dung trở về, mẹ sẽ phải cẩn thận nói cho bọn họ biết rõ chuyện ở Kim Lăng Hầu phủ, tránh bị d.a.o động."

Tê phu nhân nghĩ nghĩ, sau đó hạ giọng nói nhỏ bên tai con gái: "Tất nhiên là Đức Thụy phu nhân lợi hại, nhưng người đứng sau nàng còn lợi hại hơn. Kể từ sau khi lên ngôi, bệ hạ vẫn luôn bị triều thân gây khó dễ, hoàng vị bất ổn. Kể từ khi Đức Thụy phu nhân cống hiến cây giống có sản lượng cao cho kinh thành thì cũng không còn ai dám nhắc đến hoàng vị. Hơn nữa, chồng của Đức Thụy phu nhân đã lập tức nhiều công lớn ở Tây Bắc. Lần này đại thắng tây vân quốc, phần lớn là nhờ công lao của Lý tướng quân.

Thật ra hai mẹ con Tề gia đã lo lắng quá mức, Lý Dung vốn là người thông minh, hơn nữa còn đi theo Liễu Phán Nhi, tính cách mạnh mẽ và lanh lẹ.

Đến chỗ nghỉ chân, Lương công công cũng đang ở đây.

Lý Nam chạy tới, lôi kéo tay Lương công công, cảm ơn: "Cảm ơn bác Lương đã trút giận tay chúng ta, Trịnh phu nhân đã đến xin lỗi nương."

Lương công công cười cười, đưa thay sờ sờ đầu Lý Nam, cười cười: "Vậy ngươi còn tức giận không?

Lý Nam nghĩ nghĩ: "Ta không tức giận, nhưng ta không tha thứ cho nàng.”

Lương công công cười: "Đúng vậy, A Nam của chúng ta không đáng tức giận vì kẻ tiểu nhân như vậy. Về sau có chuyện gì thì phải cách xa, không thể hành động theo cảm tính. Ngươi không sợ đánh thua đứa nhóc Trịnh gia sao?"

Lý Nam đắc ý nói: "Ta luyện võ, nhất định sẽ không thua. Đứa con trai của Trịnh gia rất ngông cuồng, nhưng hắn lại khóc, rất gây, không khỏe bằng tai"

Nghe nói như thế thì Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười.

"A Nam của chúng ta rất tuyệt." Lương công công cười cười: "Bây giờ mọi người muốn đến Cô Tô sao? Tạp gia cũng đi."

Lương công công ngồi xổm xuống ôm Lý Nam, rất hiếm có, nếu như hắn ta có đứa con gái như vậy thì tốt biết bao nhiêu?

Nhưng mà cha mẹ của Lý Nam lại là Lý Nguyên Thanh cùng Đức Thụy phu nhân, quan to lộc hậu, đi theo cha mẹ như vậy thì sẽ tốt hơn việc đi theo một người không có gốc rễ như hắn ta.

Nếu như Lý Nam chỉ là một cô bé bình thường, không được người nhà chào đón thì Lương công công có thể lợi dụng điều này để đưa Lý Nam đến bên người, coi như dưỡng nữ.

Nhưng mà, cả đời này hắn ta cũng không có cơ hội thực hiện.

Nếu như sau này có thể thường xuyên gặp Lý Nam thì Lương công công cũng cảm thấy không tệ.

Hy vọng sau khi Lý Nam trưởng thành thì vẫn có thể thản nhiên nói được câu nói này, cô bé rất cường tráng!

Lương công công kinh ngạc: "Ôi trời, thật không nhìn ra A Dung lại là cháu gái của Lan Lăng hầu phủ. Tê gia đáng tin cậy, nhưng mấy năm nay Kim Lăng Hầu phủ thì không được. Kim Lăng hầu say mê vui đùa, không muốn phát triển. Trước kia, tiên đế cũng giao cho hắn một số việc để làm, nhưng không làm được cho nên bây giờ hoàn toàn rảnh rỗi. Hơn nữa, con gái Tề gia bên kia mất sớm, cháu gái ngoại mất tích, đã đối phó với Kim Lăng hầu trong âm thầm, cho nên Kim Lăng Hầu phủ càng không ổn."

"Hả?" Lương công công sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Lý Dung bên người Liễu Phán Nhi: "Ở đây vẫn còn chuyện mà ta chưa biết sao?"

Liễu Phán Nhi cười cười, ngồi xuống ghế ở đại sảnh, nhấp một ngụm trà, sau đó mới chậm rãi nói: "Lương công công, thật ra hôm nay chúng ta vừa mới biết được, chuyện này phải nói từ Trương đại nhân ở bên Kim Lăng..."

Lý Nam lắc đầu: "Vốn là muốn đi Cô Tô, nhưng bây giờ không thể đi, người tỷ tỷ của ta tìm đến, chúng ta phải về Kim Lăng, phải tế bái mẹ ruột của tỷ tỷ, hơn nữa còn phải nhận người thân.”

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Chúng ta cũng không muốn dính líu đến Kim Lăng Hầu phủ cùng Lan Lăng hầu, nhưng mà đây lại là người thân của đứa nhỏ, nhất là khi nhà ngoại của A Dung vẫn luôn tìm kiếm A Dung, có thể thấy được là họ thật lòng cho nên chúng ta không thể không nhận."

"Nói cũng đúng." Lương công công gật đầu, nhưng mà chợt nhíu mày: "Lan Lăng Hầu phủ có quy củ, làm việc có quy tắc, hơn nữa cũng là người đi nương nhờ bệ hạ sớm nhất, ba huynh đệ Tề gia đều được bệ hạ trọng dụng, hơn nữa năng lực cũng không tệ, nếu không thì nhất định sẽ không giao một địa điểm quan trọng như Kim Lăng cho Tam lão gia làm Tri phủ. Nhưng Kim Lăng hầu này thì không nhất định, lỡ như lợi dụng thân phận A Dung làm gì đó thì sao, đúng là phải đề phòng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK