Sau đó chúng ta làm thí nghiệm, nghiêm trọng thì có thể tử vong, không nghiêm trọng cũng sẽ đau đớn khó nhịn. Đối mặt với những thổ phỉ đó, chúng ta tay không tấc sắt, cho nên chúng ta nghĩ cách dùng đất cứng kẹp vào một lá cây Kim Bì, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới lại dùng được."
Lúc này thôn trưởng Lý sợ tới mức không dám nói lời nào, lo lắng nói sai lời, không nghĩ tới vậy mà lá gan của cháu dâu Nguyên Thanh gia này lớn như vậy.
Khâm sai Cố Thiệu sửng sốt, không nghĩ tới vậy mà có thứ lợi hại như vậy: "Nhưng còn có cây hoàn chỉnh không?”
Liễu Phán Nhi duỗi tay chỉ về bên phải, trả lời: "Bẩm đại nhân, bên kia cách nơi này một trăm trượng có rất nhiều. Trên những chiếc lá này có một lớp gai lông mịn màu trắng, những chiếc gai này có độc.
Nó chính là những thứ làm người ta đau khổ bất kham. Đi hái lá cây cân dùng bông bịt kín lỗ mũi, ngậm miệng lại, nếu không hít vào trong cơ thể sẽ càng thêm đau khổ."
Cố Thiệu gật đầu, chắp tay: "Đa tạ tiểu nương tử, các người cũng thu dọn đồ vật nhanh lên, mau đến cửa Đại Độ."
Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ khâm sai đại nhân!"
Lúc này tuy rằng đám người Lý Đại Bảo, Lý Dung khẩn trương sợ hãi, nhưng không bao giờ lo lắng mẹ kế không cân bọn họ.
Sắc mặt thôn trưởng Lý vô cùng phức tạp, trong lòng còn sợ hãi: "Nguyên Thanh gia, đó là khâm sai đấy, sao ngươi dám nói chuyện vậy?"
Thôn trưởng Lý gãi đầu, mặt lộ vẻ may mắn: "Nguyên Thanh gia, may mắn ngươi to gan kịp thời nói, không thì có nhiêu quan binh xảy ra chuyện hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp xui xẻo."
Đặc biệt là những đất cứng đó là ta và đại tẩu làm, nếu như hỏi tội còn không phải là hỏi tội ta trước sao? Cho nên mặc kệ như thế nào, ta đều phải nhắc nhở quan binh trước, giảm bớt việc bị thương, phủi sạch trách nhiệm của chúng ta. Ta thấy khâm sai Cố đại nhân kia, cảm thấy hứng thú với lá cây Kim Bì, ta nói rõ tình hình cũng chẳng qua chỉ là chuyện thuận tay đẩy thuyền." Liễu Phán Nhi sửng sốt, nghĩ tới đây là lễ giáo nghiêm ngặt ở cổ đại chứ không phải là hiện đại, ngượng ngùng cười cười: "Thôn trưởng đại thúc, người không thấy nếu mọi người không nói lời nào, lỡ như có nhiều quan binh bị lá cây Kim Bì làm bị thương hơn, chẳng phải là sai lầm của chúng ta sao?
Lưu thị vẫn luôn lo lắng, muốn ra ngoài xem, nhưng cũng biết trong sơn động chỉ có trẻ con, nàng ấy không thể rời đi.
Những gì nên nói Liễu Phán Nhi đã nói rồi, nhanh chóng xuống khỏi tảng đá lớn trở về.
"Đúng vậy, nghe ta đi không sai đâu." Liễu Phán Nhi trả lời, nhìn thấy mấy đứa trẻ ngây ngốc, sững sờ ở bên cạnh: "Mấy đứa các con cũng đừng đứng ngây ngốc nữa, nhanh thu dọn đồ đi, chúng ta mới có thể qua sông sớm một chút, rồi đến phương Nam."
Liễu Phán Nhi nhanh chóng chạy về, vẻ mặt mang sự vui sướng: "Đại tẩu, nhanh mang theo trẻ con thu dọn đồ, người của quan phủ b.ắ.n c.h.ế.t hết tất cả thổ phỉ rồi. Chúng ta nhanh đến cửa Đại Độ, sang đó ngồi thuyền miễn phí đến phương Nam."
Lưu thị vốn dĩ còn tưởng rằng không có đường lui, sau khi nghe thấy Liễu Phán Nhi nói, thì trợn mắt há hốc mồm, cực kỳ kinh ngạc: "Tam đệ muội, chúng ta... chúng ta thật sự có thể qua sông sao?"
Lưu thị nhìn thấy Liễu Phán Nhi chạy từ xa tới, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn, sợ tới mức hai chân nhữn ra.
Lý Đại Bảo vò đầu: "Vâng, nương, hiện tại con đi thu dọn đây."
Thật ra lúc Liễu Phán Nhi đi theo người trong thôn cùng nhau ngăn cản thổ phỉ, Lưu thị đã dẫn người dọn xong đồ, chờ lỡ không bảo vệ được thì các nàng cần thiết chui vào rừng rậm tránh né.
Chỉ qua thời gian nửa khắc, cả nhà Liễu Phán Nhi đã thu dọn thỏa đáng.
Lý Đại Bảo nắm Lão Hoàng Ngưu trong nhà, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam ngôi ở trên lưng con trâu, một số vật nặng đặt trên người Lão Hoàng Ngưu. Người lớn cõng túi đồ nhẹ, quần áo nhẹ ra trận.
Động tác của thôn trưởng Lý gia cũng không chậm, những đồ có thể mang đều mang theo.
Chu Thúy Hoa xách theo đầy một túi lương thực, đưa cho Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, đây là lương thực những người dân trong thôn chúng ta chạy trốn không mang theo. Chỗ này ăn được vài ngày đó, bọn họ không trở về, chắc là cũng không về được. Những lương thực này chúng ta mang đi, giữ ở chỗ này cũng lãng phí. Nhà ngươi hết lương thực, ta cho ngươi đưa chút."
Liễu Phán Nhi sửng sốt, mặt lộ vẻ do dự: "Thím, chỗ này của chúng ta có lương thực rồi, ta không cần đâu. Tới phương Nam sản vật phong phú, sẽ tìm được đồ ăn thôi. Chúng ta để lại một ít lương thực ở trong sơn động, đặt ở chỗ cao, ta để thêm một bức thư, nói cho bọn họ có thể qua sông."
Chu Thúy Hoa nghe thấy lời này, hơi sửng sốt, ngượng ngùng trả lời: "Những lương thực để ở đây cũng không nhất định bọn họ ăn được, nói không chừng còn sẽ bị những người khác lấy đi. Hiện tại thời tiết ẩm ướt, lương thực này để mấy ngày cũng sẽ bị ướt hư.
Ta biết ngươi tốt bụng, lo lắng sau khi những thôn dân chạy về không có lương thực. chẳng qua, ngươi cũng không cần lo lắng, trong rừng cây rậm rạp như vậy luôn có thể tìm được thứ để ăn, không đói c.h.ế.t người được đâu.
Còn nữa, người trong thôn ngoại trừ công công ngươi biết chữ, thì chỉ có ngươi biết chữ, ngươi viết thư, bọn họ không xem hiểu. Uổng phí công sức, đừng phí công nữa."
Thôn trưởng Lý khen ngợi: "Nguyên Thanh gia, ngươi nghĩ thật chu đáo, nếu như các hương thân trở về, nhất định sẽ đến sơn động nhìn, như vậy là có thể nhìn thấy bức tranh này."
Chu Thúy Hoa gật đầu: "Đúng vậy, đến lúc đó chỉ cần chúng ta có miếng ăn, giúp đỡ thôn dân như vậy trong lòng ngươi cũng thoải mái."
Vì thế Liễu Phán Nhi lấy ra vài nhánh cây bị đốt cháy trong đám lửa tắt, vẽ những bức tranh bảy tám thôn dân ngồi thuyền vượt sông trên vách tường sơn động.
Tuy rằng Liễu Phán Nhi vội vã lên đường, nhưng nếu cầm lương thực của người khác, cũng không thể không làm gì cả.
Liễu Phán Nhi thấy đại thẩm và đại tẩu đều nói như vậy, vì thế gật đầu: "Vậy được, cứ như vậy đi. Thím, thôn dân không biết chữ, ta vẽ tranh bằng than trên vách tường sơn động. Bọn họ vừa thấy đã biết chúng ta qua sông, cũng sẽ đi khỏi rừng rậm. Chỉ cần qua sông tới phương Nam, nói không chừng sau này còn có thể gặp nhau."
Vài nét ít ỏi nhưng lại cực kỳ sống động.
Lưu thị cũng cảm thấy thẩm tử thôn trưởng nói đúng, cảm thấy không cần thiết để lại lương thực, lãng phí lương thực: "Tam đệ muội, ta biết muội có lòng tốt, nhưng để lương thực lại đây đa số là lãng phí. Nếu tương lai còn có thể gặp được người trong thôn, chúng ta lại trả lương thực lại."
Khiến cho người ta cảm thấy khổ sở chính là, hiện tại người chỉ còn 7 phân người so với trước đây. Ngày đó ban đêm chạy trốn, rất nhiều người đã c.h.ế.t hoặc bị thương, thậm chí không có trở về.
"Đúng vậy, nhiều người thì sức lực lớn." Thôn trưởng Lý gật đầu, ấn tượng với Liễu Phán Nhi càng tốt hơn, xem ra trước kia hiểu lầm Liễu thị rồi: "Vẽ xong rồi, chúng ta mau đi thôi, đừng trì hoãn nữa."
Người của thôn Lý gia và thôn Triệu gia, còn có người của thôn Lưu gia tập hợp lại bên nhau lần nữa, cùng nhau chạy về đường cũ.
Liễu Phán Nhi nở nụ cười điềm đạm: "Đều là cùng một thôn, cùng tông cùng tộc giúp đỡ cho nhau. Dọc theo đường đi, đi cùng thôn dân cả đường càng thêm an toàn, lòng ta vẫn luôn nhớ kỹ đó."
Tâm tình mọi người ủ rũ, yên lặng không nói gì.
Lý Đại Bảo vừa nắm con trâu vừa khóc.
Liễu Phán Nhi thấy thế, đi tới nhỏ giọng hỏi: "Đại Bảo, có phải con mệt hay không? Nếu không ta và đại tẩu cõng Tiểu Bảo và Lý Nam, con ngồi lên người Lão Hoàng Ngưu nhé?”