A Dung khen: "Y phục của nương rất đẹp."
Liễu Phán Nhi cười hỏi: "Y phục đẹp, còn người thì không đẹp sao?"
Lý Dung cười, sửa lại lời nói: "Y phục đẹp, nương còn đẹp hơn."
"Bé con dẻo miệng, đúng là khiến người ta yêu mến." Liễu Phán Nhi khen: "Thật ra thì dáng dấp của các cô nương nhà chúng ta đều rất ưa nhìn, đại tẩu, tấu dẫn mấy đứa nhỏ đi may vá, mau thay y phục sạch sẽ cho bọn nhỏ."
Lưu thị gật đầu: "Được thôi, y phục đều đã cắt rồi, đang chuẩn bị may đây! À đúng rồi, Lý đại nương cũng đang không có việc gì để làm nên qua đây may y phục giúp. Quần của muội, chính là Lý đại đương làm đấy."
Nghe vậy, Liễu Phán Nhi vừa hay nhìn thấy Lý đại nương từ ngoài đồng về, nàng lập tức tìm một cái đĩa, bỏ bốn chiếc bánh bao vào: "Đại Bảo, mang qua cho Lý nãi nãi, cảm ơn nãi nãi đã làm y phục cho chúng ta."
Ngày nào Lý Đại Tráng cũng canh ruộng dưa giúp, bây giờ nàng làm đồ ăn ngon, cũng phải cho Lý Đại Tráng một ít lợi ích.
Lý đại nương nhìn Lý Đại Bảo vui sướng chạy đi, trong mắt hiện lên ý cười, nếu đây là tôn tử ruột thịt của bà ấy thì tốt biết bao.
Lý đại nương vừa mới tới cửa nhà, Lý Đại Bảo đã đuổi ngay phía sau.
Lý Đại Bảo thuyết phục: "Lý nãi nãi, người đừng nói vậy. Người thường đến nhà con, giúp nhà con làm việc, hơn nữa Đại Tráng thúc thúc còn giúp nhà con trông ruộng dưa. Thúc ấy không thể về nhà hàng ngày, cực kì vất vả. Bốn cái bánh bao này, người ăn hai cái, cho Đại Tráng thúc thúc hai cái."
Lý đại nương nhìn mấy chiếc bánh bao to và trắng ngần, thấy rất là thèm, nuốt nước miếng, lắc đầu: "Đại Bảo, bánh bao này làm từ bột mì, còn cả hương thịt, thật sự quá hiếm. Con mau mang về đi, một bà già như ta không cần thứ tốt như vậy."
"Lý nãi nãi, mẫu thân con bảo con đưa bánh bao cho người, cảm ơn người đã may y phục giúp nhà con." Lý Đại Bảo cười nói: "Bánh bao đặt ở kia ạ?"
Nói xong, Lý Đại Bảo chạy vào hang động nhà Lý đại nương, lấy bánh bao ra, đặt chúng vào khay trên chiếc bàn tre rồi chạy đi.
"Vâng, mẫu thân." Lý Đại Bảo nhận lấy, bê đĩa đưa cho Lý đại nương. Nóng quá, cái này nếu để mai sẽ hỏng mất.
Có nhi tức phụ, tôn tử tôn nữ cũng không còn xa nữa.
Lý đại nương uống một hớp nước mát lạnh, ăn một cái bánh bao nhân tóp mỡ, hương vị rất ngon. Còn thừa ba cái, Lý đại nương chuẩn bị đưa cho nhi tử Đại Tráng ăn tối.
Hi vọng có thể an cư lạc nghiệp ở đây, có ruộng, có đất, cất nhà, dành dụm một ít tiền rồi cưới vợ.
Sở dĩ nàng đối xử tốt với Lý đại nương là vì hai mẹ con Lý đại nương và Lý Đại Tráng làm việc hiệu quả, tích cách cũng tốt.
Vì nhà Liễu Phán Nhi trả thù lao nên Lý đại nương và Lý Đại Tráng không cần phải ăn rau củ dại mỗi ngày nữa, mà có thể ăn cháo gạo và bánh bao rau, chung quy cũng có ít lương thực, bụng cũng thoải mái hơn.
"Đại nương, nếu người mang đồ ăn cho Đại Tráng thì đi nhanh đi, không thì trời sẽ tối mất." Liễu Phán Nhi thúc giục, không muốn nghe Lý đại nương cảm ơn mãi.
Lý đại nương khoác giỏ, một tay bê bình sứ đựng đầy nước tới đưa cơm cho con trai.
Lý đại nương cười: "Vậy được, ta mang cho Đại Tráng, thằng nhóc này nhìn thấy bánh bao thịt, kiểu gì cũng vui sướng nhảy cẵng lên."
Nói chuyện mấy câu, Lý đại nương rời đi.
Liễu Phán Nhi vốn không phải là một người keo kiệt, vì vậy làm việc cũng rất thoải mái.
Có qua có lại, quan hệ mới ngày càng tốt đẹp hơn.
Liễu Phán Nhi lại bảo Lý Đại Bảo câm bốn chiếc bánh bao đến nhà thôn trưởng Lý. Dù sao trong nhà mà có đồ ăn ngon, Chu Thúy Hoa cũng sẽ đưa cho nhà nàng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa hai nhà Liễu Phán Nhi và Chu Thúy Hoa ngày càng tốt hơn, có thể mỗi người có một chút tâm tư nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể.
Liễu Phán Nhi ăn ba chiếc bánh bao, Lưu thị ăn cũng không ít, mấy đứa lớn ăn hai cái bánh, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam mỗi đứa ăn một, vẫn còn muốn ăn tiếp.
Liễu Phán Nhi ngăn lại: "Hai người các con còn nhỏ, bụng nhỏ, không thể ăn quá nhiều, chứa nhiêu đồ ăn không tốt, rất dễ bị bệnh. Lát nữa chúng ta còn ăn giò heo om đậu nành, trong nồi còn có lòng heo hầm."
Ngay khi Liễu Phán Nhi chỉ vào nồi đất và nồi lòng hâm, Lý Nam như một chú mèo nhỏ tham ăn, ngửi mùi thơm trong nồi lòng hâm một lúc, rồi lại ngửi mùi hương trong nôi đất thêm một lúc nữa.
Cô bé còn lẩm bẩm trong miệng: "Chín mau lên để ăn, nên ăn nhiều thịt hay là đậu nành nhỉ?"
Dáng vẻ nhỏ bé này thật đáng yêu!
Mọi người cùng nhìn vẻ ngoài dễ thương của Lý Nam, nhao nhao cười lớn.
Lý Nam đang băn khoăn, nghe thấy mọi người đều cười, hơn nữa còn nhìn bé, bé ngại đỏ mặt, nhanh chóng chạy vào lòng Liễu Phán Nhi: "Nương, đừng cười con, A Nam muốn ăn thịt."
Lưu thị nhìn nồi sắt và nồi đất, có vẻ lo âu: "Đệ muội, thịt khá nhiều, hôm nay chúng ta mà không ăn hết, liệu có hỏng mất không?"
Dưới lời khuyên của Liễu Phán Nhi, lúc này A Nam mới thôi không xấu hổ nữa.
"Nương, khi nào thì có thể ăn?" Lý Nam nhỏ giọng hỏi, nằm trong lòng Liễu Phán Nhị, không ngừng nhìn trộm chiếc nồi đang bốc hơi.
Đây chính là áo bông nhỏ mềm mại, thơm tho, thật tốt biết mấy!
Người nào đó không lớn, nhưng ngược lại lòng e thẹn lại rất mạnh. Tuy nhiên những hành động vô tình bình thường ấy lại rất đáng yêu.
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Phải chờ thêm một lúc nữa, giò heo mới mềm nhữn, lòng cũng phải đợi thêm một lát nữa."
Liễu Phán Nhi bóp gương mặt nhỏ nhắn hơi mũm mĩm của Lý Nam, cười híp mắt: "Ăn thịt là tốt, ta không cười A Nam, tí làm xong, A Nam ăn nhiều vào." Trời bắt đầu tối xuống, không thể đọc chữ nên Liễu Phán Nhi dạy mọi người tính toán. Cái này là thực dụng nhất, ví dụ như lúc Lý Đại Bảo bán dưa, có thể thành thạo tính nhẩm, giúp nàng rất nhiều.
Nghe thấy sẽ không lãng phí, Lưu thị mới yên tâm. Tuy là nội tạng, nhưng vất vả làm ra, cũng không muốn lãng phí công sức.
Có rất nhiều muỗi, bắt đầu đốt cây ngải cứu bên cạnh lên.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Giò heo om đậu nành, món này không thể bỏ quá nhiều muối vì sẽ dễ hỏng, vậy nên lát nữa chúng ta ăn nhiều hơn, cho cả Lý nãi nãi và Lý thái nãi nãi một ít là xong, như vậy sẽ không lãng phí. Còn lòng hâm kia thì bỏ nhiều muối, hơn nữa cứ hầm như thế trong nồi, không tắt lửa, cũng sẽ không hỏng.
Trong bụng không có chất béo chính là như vậy, rất dễ đói bụng, mọi người đều nhìn nồi đất và nồi lòng hầm với ánh mắt mong chờ.
Vì vậy, việc học tập rất quan trọng, có học thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ. Không có học, đi nửa bước cũng khó khăn, ngay cả bảng tên đường cũng không hiểu, chứ đừng nói đến việc đi xa.
Bánh bao trong bụng đã tiêu hóa hết, ngửi thấy mùi thơm, bọn họ lại cảm thấy đói.
Dưa nhà nàng bán nhanh hơn dưa của nhà thôn trưởng Lý là nhờ vào công lao của Lý Đại Bảo.
Giò heo om đậu nành được om trong vòng hai giờ, đậu nành bên trong mềm mại, hương vị thơm ngon, giò heo thì mềm và đàn hồi, món canh giò heo trắng như sữa, ngon tuyệt vời.
Liễu Phán Nhi cầm muôi, bắt đầu múc canh giò heo cho mọi người: "Nếm thử đi, xem có mùi hôi không? Có phải vừa thơm vừa mềm không?”
Lý Đại Bảo không để ý đến nhiệt độ của canh, bê bát lên chậm rãi húp mấy ngụm: "Mẫu thân, ngon, ngon lắm."
"Nương, đậu nành vừa tầm có thể cắn được, da trên giò heo ăn cũng rất ngon." Lý Nam mừng rỡ, trước kia lúc ăn thỏ hoang và gà rừng bé vẫn còn nhỏ, không thể cắn được, thấy người khác ăn ngon lành, bé chỉ có thể l.i.ế.m để nếm thử.