Lý Đại Bảo cũng qua đây hỗ trợ, cùng với Lý Dung phụ trách nhào bột nặn thành mặt bánh, Liễu Phán Nhi cầm cái nồi và cái xẻng, không ngừng đảo bánh trong nồi, thỉnh thoảng thêm củi vào đáy nồi.
Tuy rằng không có dâu nhưng bánh có hương vị của bột mì và hành lá, bánh bột ngô mềm mại, ăn rất ngon.
Liễu Phán Nhi cầm bánh đã nướng thật ngon đặt vào một cái giỏ nhỏ, cười nói với Lý Nam và Lý Tiểu Bảo: "Chờ đến khi bánh nguội thì các con có thể tự mình cầm ăn."
Lý Nam ngồi xổm trước chiếc chậu nhỏ đựng bánh, không ngừng hít vào, nuốt nước miếng, không đợi được bánh nguội, ngay ở phía sau cầm lấy, chuyển từ tay trái nóng hổi sang tay phải, rồi từ tay phải sang tay trái, vẫn không nỡ đặt chiếc bánh trên tay xuống.
Đợi đến khi bánh không còn nóng nữa, Lý Nam vừa muốn cắn một miếng nhưng lại dừng lại, cầm lấy bánh, đặt gân miệng Liễu Phán Nhi: "Người ăn đi."
Lý Tiểu Bảo cũng cầm bánh đưa cho ca ca tỷ tỷ ăn trước.
Đối diện với sự hiếu thuận của Lý Nam, đương nhiên Liễu Phán Nhi không từ chối, nàng há miệng cắn một miếng, hương vị không tồi, mùi vị rất ngon: "Cám ơn A Nam."
Lúc này Lý Nam và Lý Tiểu Bảo mới bắt đầu ăn bánh, ăn ngon đến híp mắt, nét mặt biểu lộ sự thỏa mãn.
Mùi thơm tự nhiên lan sang những người khác ở bên kia, nhưng tất cả mọi người biết lương thực quý giá, vậy nên ngăn lũ trẻ con lại, không cho sang đây.
Lý Anh Nương thèm ăn đến sắp khóc, buổi trưa thì nàng ta ăn rau cải viên, nuốt không trôi: "Phụ mẫu, con muốn ăn bánh."
Lý lão gia đen mặt quát lớn: "Câm miệng, con đúng là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Con nếu không sợ bị đánh thì đi qua thử xem."
Nghe thấy lời trách móc của phụ thân, nhất thời Lý Anh Nương rụt đầu, sờ sờ khuôn mặt sưng đỏ, nàng ta không dám đi qua đó.
Lý lão phu nhân cũng rất tức giận, nhưng hiện tại không có cách nào dạy cho tức phụ của tam nhi một bài học, dù sao bây giờ toàn bộ mọi người trong thôn đều nịnh bợ Liễu thị kia. Lưu thị bĩu môi, vô cùng xem thường điệu bộ của tiểu cô tử, may mà công công còn có chút mặt mũi, có thể ngăn cản tiểu cô tử. Nếu không thì sau này bọn họ sẽ mất hết thể diện, hai nữ nhi cũng sẽ bị tiểu cô tử phá hủy thanh danh.
Liễu Phán Nhi tìm một cái giỏ nhỏ sạch sẽ, để vào trong đó một ít bánh bột ngô nho nhỏ, đưa cho Lý Dung: "A Dung, Lý thái nãi nãi lúc trước đã giúp chúng ta nói chuyện, vậy nên con hãy đưa bánh bột ngô này cho bà cụ ấy nếm thử nhé."
Lý Dung tiếp nhận lấy, cười nói: "Vâng ạ, ta lập tức đi ngay."
Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ nhưng Lý Dung cũng biết thế nào là tốt thế nào là xấu.
Dọc theo đường đi, không được nhận tình yêu thương của gia gia nãi nãi bên kia, còn thường xuyên bị tiểu cô cô ức hiếp, mẹ kế trước đây cũng không thương con bé, may mà có thôn trưởng, thôn trưởng nãi nãi và Lý thái nãi nãi giúp đỡ.
Ngay khi Lý Dung vừa rời đi, Lý Đại Bảo liền ngẩng đầu về hướng tây xem thử, hạ giọng nói: "Người đưa đồ tặng cho Lý thái nãi nãi, ánh mắt của tiểu cô cô, gia gia và nãi nãi có thể xơi tái người."
"Hừ!" Liễu Phán Nhi cực kỳ kiêu ngạo, một chút cũng không sợ: "Nếu có bản lĩnh thì bọn họ đến cắn ta đi! Con người của ta không có ưu điểm gì, nhưng có ơn tất trả, có thù tất báo. Bọn họ đối xử không tốt với ta, đồ ăn của ta thà cho chó ăn cũng sẽ không cho bọn họ ăn.”
Các con cũng vậy, sau này đừng giả vờ lương thiện, nhất định đừng nói gì nghe nấy với nhà cũ, kẻo sau này bị hãm hại cũng không thừa. Trước kia ta vốn không tốt, nhưng các con bị bọn họ xúi giục, lại thường xuyên chống đối với ta, cũng thật ngu ngốc.
Người nào nguyện ý giặt quần áo nấu cơm cho các con, còn bị các con ghét bỏ nữa chứ? Ta và các con vốn không phải là mẫu tử ruột thịt, chúng ta dựa vào sự hiểu biết lẫn nhau là chính. Nhưng các con không hiểu ta, tính tình của ta lại rất nóng nảy, vậy nên hiểu lầm ngày càng sâu hơn.
Ngoài ra, phụ thân của các con, một khi ông ấy đã đi biên quan thì đi hai hoặc ba năm, gia đình và ruộng nương đều dựa vào ta, còn bị những tên côn đồ lưu manh ức hiếp. Ta là một người trẻ tuổi, còn là một tiểu tức phụ nữa, cũng rất khó đấy!"
Lý Đại Bảo nghe được những lời của Liễu Phán Nhi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Vậy... thật xin lỗi..."
Liễu Phán Nhi không ngờ Lý Đại Bảo có thể nhận lỗi, trong lòng nàng rất vui, điều này đã chứng tỏ Lý Đại Bảo cũng đang dần thay đổi, nàng mỉm cười gật đầu: "Chúng ta đều mắc sai lâm, trong tương lai chúng ta phải biết sai thì sửa, trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Chờ đến khi phía nam dàn xếp xong xuôi, không nghĩ cách mấy năm lại chạy nạn vài lần, ta sẽ dạy các con luyện võ viết chữ. Các con cũng thấy rồi đấy, dọc theo đường đi này có rất nhiều người chết, rất nhiều người mất tích, vô cùng nguy hiểm."
Nghe nói như vậy, Lý Đại Bảo sốt ruột: "Nếu chúng ta không quay về phía nam thì làm sao phụ thân tìm được chúng ta đây?"
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Trước đây phụ thân của con cũng đã từng chạy nạn, ông ấy biết chúng ta đi đâu, sẽ đến tìm chúng ta thôi. Cho dù phụ thân con không đến tìm chúng ta, ta vẫn có thể viết thư gửi đến quân doanh cho phụ thân con, ông ấy chẳng phải sẽ biết chúng ta ở đâu sao?”
Lý Nam ngồi bên cạnh Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn chạy nạn, gà con và thỏ nhỏ ta nuôi cũng không mang theo được, chỉ có thể ăn chúng. Chạy nạn mệt c.h.ế.t đi được, không thể ngủ ngon, không thể ăn ngon, ta sợ lắm."
Liễu Phán Nhi nhìn thấy biểu tình sợ hãi trên mặt Lý Nam, muốn véo mặt Lý Nam để bày tỏ sự gân gũi, nhưng trên tay dính bột, nàng chỉ có thể áp trán vào đầu Lý Nam: "Khi chúng ta đến phía Nam... cho A Nam nuôi thỏ nhỏ và gà con, được không nào?"
Lập tức mặt mày Lý Nam trở nên rạng rỡ, cười ngọt ngào nói: "Được ạ!" Lý Tiểu Bảo nhân cơ hội nhìn Liễu Phán Nhi với đôi mắt rực sáng: "Người thực sự sẽ dạy chúng ta đọc sách viết chữ sao? Người cũng sẽ dạy chúng ta luyện võ ư?"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Chỉ cân các con muốn học, ta sẽ dạy cho các con."
Lý Tiểu Bảo cũng vui vẻ, cười nói: "Cám ơn người."
Trong khi Liễu Phán Nhi vừa trò chuyện vừa cười đùa với bọn trẻ, vào lúc đang áp chảo bánh nướng, Liễu Phán Nhi cảm thấy cổ tay của mình nóng hầm hập, nhưng không có đau.
Liễu Phán Nhi không để ý, tưởng rằng lúc nàng áp chảo bánh nướng thì vô tình chạm phải mép nồi.
Mãi đến sau khi đã ăn cơm xong, thời điểm nằm trên chiếu ngủ dưới gốc cây thì Liễu Phán Nhi mới có thời gian kiểm tra cổ tay, nàng hơi sửng sốt, không ngờ lại xuất hiện một vết tròn màu đỏ li tỉ.
Liễu Phán Nhi nghĩ rằng đây là thứ gì đó bẩn, vậy nên nàng nhanh chóng lau nó, nhưng phát hiện ra không thể lau sạch được.