Chu Bình đế ha ha cười lớn, tâm tình vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Cửu Hoàng muội tràn ngập tán thưởng.
Cố Thiệu sắp trở thành muội phu của hắn ta, năng lực vốn đã mạnh, về sau càng có thể lấy trọng trách đối với Cố Thiệu.
Lý Nguyên Thanh là tướng quân hắn ta tín nhiệm, hiện tại lại có thêm chuyện Cửu công chúa cùng Đức Thụy phu nhân kết nghĩa kim lan, quan hệ lại thân cận vài phần.
Năng lực của Lý Nguyên Thanh này thực Sự vô cùng mạnh mẽ, mới nửa năm đã có thể huấn luyện ra một vạn thuỷ quân, mà người nào người nấy đều là cao thủ tung hoành dưới nước.
Lần bắt người Nhật ở trên đảo hoang này đã chứng minh được năng lực tác chiến của đội thuỷ quân còn non trẻ kia.
Không chỉ có như thế, Kim Lăng biển sâu bến cảng, cộng thêm kỹ thuật cải tiến thuyền bè, chắc hẳn đợi thêm một năm rưỡi nữa, thuyền có uy lực càng lớn thì có thể dễ dàng xuống nước.
Lần này, Tiểu Cửu làm rất tốt.
"Tiểu Cửu đi đoạn đường này đã vất vả rồi. Lệ mẫu phi, tram biết người đang quan tâm tiểu Cửu, nhưng cấm túc một năm không xuất cung thì không thỏa đáng."
"Tiểu Cửu năm nay đã mười tám tuổi rồi, không xuất giá sẽ thành cô nương lớn tuổi mất. Hiện tại đã mời bà mối để lo hôn sự, hôn sự này còn phải để người và Hoàng Hậu hao tâm tổn trí rồi."
"Trãẫm đã sớm để cho người canh gác phủ công chúa, khoảng cách rất gần với hoàng cung. Về sau Tiểu Cửu sẽ ở đấy, cũng phải để muội ấy nhìn xem có thích hay không chứ?"
Đôi mắt Cửu công chúa sáng lên, vẫn là hoàng huynh thương nàng ấy nhất, gật đầu liên tục: "Đúng, ta muốn nhìn tòa nhà mà Lễ bộ chuẩn bị cho ta, phải thường xuất cung mới được." Lệ thái phi nghe thế, ngẫm nghĩ: "Be hạ, ngài quá nuông chiều Tiểu Cửu nên nó vô pháp vô thiên rồi, về sau sẽ dễ gặp rắc rối."
"Coi như không cấm túc nó một năm, cũng phải cầm túc nó ba tháng. Vừa vặn vào thời điểm phải lo cho hôn sự của nó, thành thành thật thật đợi trong cung, đợi đến khi đã định hết thảy, nó có muốn xuất cung xem tòa nhà cũng được."
Chu Bình đế nghe nói như thế, cũng không tiện tiếp tục làm trái với ý nguyện của Lệ thái phi.
"Mẫu phi nói phải, tiểu Cửu ngươi đã ra ngoài một thời gian dài rồi, phải ở bên cạnh mẫu phi thật nhiều, không nên chạy loạn nữa."
Cửu công chúa thấy thế, không dám phản bác tiếp nữa, để ngừa mẫu phi nàng ấy lại đánh nàng ấy.
Sau khi dùng bữa chung, Chu Bình đế và Triệu Hoàng Hậu cùng nhau rời đi.
Đi đến tẩm cung của Hoàng Hậu, Chu Bình đế định chợp mắt một lát rồi lại đến Ngự Thư Phòng xử lý công việc chính vụ.
"Hôn sự của Tiểu Cửu còn phải để Hoàng Hậu nhọc lòng."
Triệu hoàng hậu cười khẽ: "Be hạ yên tâm, hôn sự của tiểu Cửu, trong lòng thần thiếp hiểu rõ. Không chỉ là vì tình cảm với Lệ mẫu phi, mà còn là lòng tận trung của Tiểu Cửu với bệ hạ nữa."
"Cố đại nhân và Lý tướng quân hiện tại còn là phụ tá đắc lực của bệ hạ, tương lai sẽ làm việc cho bệ hạ, giúp người mở rộng lãnh thổ."
Chu Bình đế nở nụ cười vui vẻ.
"Con nhóc Tiểu Cửu cũng xem như là chó ngáp phải ruồi, nhất cử lưỡng tiện, mối hôn sự này rất tốt!" Ngay lúc Hoàng Hậu và Hoàng Đế đang bàn bạc mối hôn sự của Cửu công chúa, Lưu ma ma do Liễu Phán Nhi phái tới lại một lần nữa quay về Te gia. Lưu ma ma mang theo thư của Liễu Phán Nhị, trịnh trọng trình lên cho Tê tam phu nhân. Năm ngoái, Tê tam lão gia hết nhiệm kỳ ở Kim Lăng, ông ta hoàn thành nhiệm vụ mang về rất nhiều tư liệu và văn kiện quan trọng, sau đó thì lưu tại kinh thành nhậm chức. Lần này chẳng mấy chốc đám quan viên ở thành Kim Lăng sẽ phải nhận tội và đền tội, trong đó không thiếu công lao của Tề tam lão gia. Tuy mặt ngoài Tề tam lão gia không được phần thưởng như ý, nhưng bệ hạ đã âm thâm tiếp kiến Te tam lão gia.
Tê tam phu nhân tiếp nhận thư từ gửi đến, cười nói: "Làm phiền ma ma đi một chuyến rồi, ban thưởng."
Nha hoàn bên người câm túi tiền, bên trong có ba lượng bạc, ban thưởng cho Lưu ma ma.
DTV
"Đa tạ tam phu nhân đã ban thưởng." Lưu ma ma nhận túi tiền, lui sang một bên.
Tê tam phu nhân đọc thư mà giật mình không thôi, gương mặt chợt ánh lên nét cười, quả là chuyện tốt đây mài
Kinh thành ai ai cũng biết Cửu công chúa đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, cuối cùng đến Kim Lăng, hướng về phía Cố đại nhân.
Chỉ là Cố đại nhân lại vô tình với Cửu công chúa, lúc này đây tất nhiên đành phải bất lực trở về.
Không nghĩ tới lân này Cửu công chúa lại được như ý nguyện.
Cố gia bên đấy ủy thác Liễu Phán Nhi làm mai mối, cầu hôn với hoàng gia.
Chỉ là vì Đức Thụy phu nhân mang thai không thể tới kinh thành, cho nên nhờ nàng ấy hỗ trợ chạy chân.
Đó chính là cầu hôn với người hoàng gia đấy!
Hai nhà đã ăn ý, chuyện tiếp theo tuy rườm rà nhưng cũng không khác lắm với lễ nghĩa của thế gia.
Tê tam phu nhân suy tư một lát, dù nàng ấy cảm thấy mình có thể đồng ý tới một mình, nhưng nghĩ đến trưởng tẩu đương gia trong nhà.
Làm những việc này mà không hỏi ý kiến trưởng tẩu dường như có hơi không thỏa đáng.
Tê tam phu nhân đọc xong lá thư, cất vào cẩn thận, sau đó mới nhìn về phía Lưu ma ma.
"Lưu ma ma, Phán Nhi muội muội còn có chuyện cần công đạo sao?"
Lưu ma ma gật đầu: "Đức Thụy phu nhân nói, chờ đến khi phu nhân đọc lá thư xong, nếu cảm thấy có quá nhiều việc lo liệu không hết, có thể nhờ Đại phu nhân cùng giúp đỡ."
Nghe được lời này, Tê tam phu nhân tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
"Phán Nhi muội muội nghĩ chu toàn, tuy ta lớn lên ở kinh thành, nhưng số lần tiến cung không đếm hết một bàn tay, vẫn là đại tẩu có kinh nghiệm, ta phải nhờ đại tẩu hỗ trợ thôi."
Thái độ Lưu ma ma cung kính: "Tam phu nhân nếu có lời muốn nói thì có thể viết thư, sau khi lão nô nghỉ ngơi chỉnh đốn một vài ngày, còn phải vê Kim Lăng phục mệnh."
Tê tam phu nhân khẽ cười: "Được, ma ma nghỉ ngơi trước đi, sau khi ta viết thư, chuẩn bị vật dụng xong xuôi, lại mang về giúp ta."
"Vâng, thưa tam phu nhân." Lưu ma ma đồng ý, lùi về phía sau đi ra ngoài.
Tâm trạng của Te tam phu nhân sung sướng không thôi, nàng ấy đọc tin của Liễu Phán Nhi một lần nữa, hơn nữa còn đích thân kiểm kê lại tạ lễ của Cố gia bên kia, còn cả lễ vật mà Liễu Phán Nhi kêu người mang đến.
Hiện tại nàng ấy cảm thấy vô cùng may mắn vì năm ngoái đã gặp được Liễu Phán Nhi, không chỉ tìm thấy cháu ngoại gái, mà còn có mối quan hệ tốt như vậy với Liễu Phán Nhi.
Có thêm một người bạn đáng kết giao như vậy thì cả đời hưởng thụ không hết. Liễu Phán Nhi quả nhiên là thiện giải ý nhân, đến cả nỗi khó xử của bà cũng nghĩ đến cả rồi.
Cha mẹ chồng Tề gia vẫn còn, nhà họ vẫn chưa phân gia mà lại ở cùng với nhau, thế nên trưởng tẩu vi tôn, hơn nữa về sau đại phòng kế thừa chức tước, cũng là dòng chính.