Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài trời mưa to, nàng chỉ có thể tạm lánh vào một ngôi miếu bỏ hoang để tránh mưa. Sau khi Liễu Phán Nhi nhỏ bé tiến vào trong, đã nhìn thấy bên trong có ba người đàn ông lớn vạm vỡ, trông rất gian manh. Nàng nhìn là biết ba người này không phải dạng tốt lành gì, nhưng trời đang đổ mưa tầm tã, không còn đường để trốn tránh, chỉ còn cách tiến vào. Nàng đứng ở ngay cánh cửa ra vào, không dám ngồi xuống, mong chờ cơn mưa có thể nhanh chóng dịu bớt. Chỉ có đều, ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của Liễu Phán Nhi, mà trái lại mưa mỗi lúc một lớn. Ba người đàn ông nhìn nhau rồi lại nhìn trúng con ngựa bên ngoài. Có thể cưỡi con ngựa như vậy, trên người hẳn là cũng có không ít bạc. Bọn hắn vốn ra ngoài là để thương lượng, làm ăn kiếm tiền, nhưng gặp được một kẻ đơn độc, chỉ cân cướp một chuyến, so với việc buôn bán còn kiếm được nhiều hơn.

Mấy việc như vậy, trước đây bọn hắn đã từng làm rồi. Làm thêm lần nữa, cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. "Tiểu huynh đệ, gặp được nhau đã là bằng hữu, đừng đứng ở cửa nữa, đến ngồi cạnh đống lửa cùng sưởi ấm đi, sẵn tiện làm dịu thân thể."

Liễu Phán Nhi nhìn ba người này một cách cảnh giác, không định đi qua, ngược lại lùi ve sau hai bước, chạy ra bên ngoài. Ba tên thương nhân côn đồ thấy vậy, lập tức biết rằng tiểu tử này không bị sập bấy, không định tiến vào.

Hiện tại lại còn muốn chạy trốn, thịt mỡ đã dâng đến miệng lại chạy đi.

Ba tên này vác theo cây gậy, gấp gáp đuổi theo. Dù sao ở nơi rừng núi hoang vu này, trời lại còn mưa, nên sẽ không có người đến, g.i.ế.c một người rồi ném vào sâu trong rừng, thì ngay cả thân cũng không biết quỷ cũng không hay.

Liễu Phán Nhi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, sợ tới mức cả người run rẩy, nhưng nàng không dám dừng lại, liên tục chạy về phía trước.

Mưa càng lúc càng lớn, bùn lầy trên núi cũng càng ngày càng lầy lội.

Thỉnh thoảng còn nghe được ba người đàn ông phía sau trượt chân trong lúc truy đuổi, sau đó vừa té ngã vừa đe dọa. "Tên khốn này, trong rừng mà lại có thể chạy nhanh đến như vậy, chờ ta bắt được hắn, ta phải dạy dỗ hắn thật tốt mới được."

"Nhìn kỹ dáng người của hắn trông không giống nam nhân, có lẽ là nữ nhân cải trang thành nam tử chăng?"

"Không quan tâm hắn là nam hay nữ nhân, chỉ vì cái tốc độ chạy nhanh như vậy, khiến huynh đệ chúng ta rượt theo mệt đến mức té ngã, dâm mưa. Một khi bắt được hắn, nhất định sẽ khiến hắn phải trả gia…

Liễu Phán Nhi nghe thấy mấy lời ở đằng sau, càng không dám chậm trễ.

Nhưng mọi thứ thường sẽ đi ngược với mong muốn.

Đường trơn khiến Liễu Phán Nhi luôn khó đứng vững, cuối cùng vấp phải cục đá bị bùn lầy che lấp, té ngã.

Không chỉ trượt ngã, mà nàng còn lăn mấy vòng trên đất, cái bọc vải trong tay cũng rơi xuống đất.

Tóc Liễu Phán Nhi rơi lả tả, mái tóc dài óng xõa tung bị nước mưa thấm ướt.

Ba người phía sau rốt cục đuổi tới, giọng điệu và lời lẽ hung ác, vẻ mặt tươi cười dữ tợn: “Chạy đi, sao ngươi không chạy nữa đi?"

Liễu Phán Nhi muốn kêu cứu, nhưng nhớ đến đang ở rừng sâu, hơn nữa trời còn đang mưa, cho dù nàng có kêu tới rách cổ họng cũng vô ích.

Vì vậy, Liễu Phán Nhi đứng lên, quan sát dáng vẻ của ba tên côn đồ đang bao vây mình, giữ chặt con d.a.o trong tay mình. Thứ này nàng mua để phòng thân, dọc đường di không có tác dụng gì, không ngờ rằng nó lại phát huy tác dụng vào tình cảnh này.

Vào thời khắc nguy cấp, Liễu Phán Nhi không kịp che giấu giọng thật của mình, vô cùng sắc bén và nghiêm nghị.

Ba người đàn ông nghe vậy, nhìn đến mái tóc dài của Liễu Phán Nhi, nhất thời cười lớn: "Thì ra là một tiểu nương tử, xem ra hôm nay chúng ta đúng là rất may mắn rồi."

"Tiểu nương tử, ngươi đừng phản kháng nữa, huynh đệ chúng ta không phải người xấu, sẽ yêu thương ngươi thật tốt."

"Đúng vậy, tiểu nương tử, đừng chống cự nữa, trong miếu vừa có lửa vừa có đồ ăn, lại còn là đồ ngon, mấy người chúng ta chơi đùa cùng nhau, chẳng phải rất tốt sao?" Mấy người này thấy Liễu Phán Nhi là một nữ tử, nhất thời thay đổi suy nghĩ. Không muốn làm Liễu Phán Nhi bị thương, chỉ muốn bắt lấy Liễu Phán Nhi. Dù là giữ lại để tự hưởng thụ, hay là bắt lấy bán cho thanh lâu, cũng đều là chuyện vô cùng tốt. Ngược lại nếu khiến nữ nhân này bị thương, không chỉ chơi không thoải mái, mà ngay cả bán vào thanh lâu cũng không trả được giá cao. Liễu Phán Nhi nghe thấy những lời tục tĩu của đám người này, biết hôm nay khó mà trốn thoát. Nếu nàng không thể chạy thoát khỏi đám người này, kết cục của nàng chắc chắn sẽ rất bi thảm.

Trong thời khắc này, chỉ còn cách liêu c.h.ế.t đánh một trận.

Nếu nàng chiến thắng, nàng sẽ sống.

Còn nếu thua cuộc, nàng sẽ c.h.ế.t tại đây. "Hôm nay ta phải liều mạng với các ngươi." Liễu Phán Nhi cầm d.a.o xông tới, chọn một tên lùn vừa bị ngã nên chân không còn linh hoạt để tấn công.

Ba tên côn đồ này không ngờ được trong lúc này mà Liễu Phán Nhi lại có khí thế dũng mãnh lấn áp như vậy.

Nhất là tên đàn ông gầy gò kia, với đôi chân bị trật, nên động tác hắn không còn linh hoạt, biến thành quả hồng mềm làm mục tiêu công kích đầu tiên của Liễu Phán Nhi.

Thêm vào đó là tiểu tử gây yếu này còn rất khinh định, nên đã bị d.a.o trong tay Liễu Phán Nhi chặt đứt cánh tay một cách dứt khoát.

"Á?" Nam nhân lùn la hét thảm thiết, m.á.u lập tức tuôn ra không ngừng: "Đau c.h.ế.t ta rồi."

Thấy tên lùn bị tấn công, hai tên còn lại khắc lao đến.

Vào thời điểm Liễu Phán Nhi vung một d.a.o kia, nàng cũng không thấy sợ hãi. Cho dù đối mặt với hai tên đang lao tới, nàng vẫn bình tĩnh ứng phó, vận dụng võ thuật được học từ Mã Tam mà tránh thoát, sau đó nhân cơ hội tấn công. Trước kia Mã Tam hành tẩu giang hồ, nên chiêu thức gì cũng đã dùng qua. Liễu Phán Nhi cũng học được, nên vào cục diện một chọi ba này, rõ ràng nàng không bị rơi vào thế bị động.

Nhất là tên lùn kia, thường xuyên để lộ sơ hở, Liễu Phán Nhi luôn tận dụng mọi cơ hội để đ.â.m hắn ta thêm mấy nhát.

Vì vậy tên lùn bị đ.â.m c.h.é.m nhiều lần, m.á.u đổ đầy người.

Hai tên to con còn lại vây chặt Liễu Phán Nhi, hơn nữa hai tên này cũng có chút võ công.

Liễu Phán Nhi không né kịp nên bị đánh một quyền, liên tục lùi về sau vài bước, không ngừng ho khan.

"Đại ca, nhị ca, g.i.ế.c nàng ta, đừng để nàng ta sống sót." Tên lùn căm giận gào lên, chỉ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Liễu Phán Nhi.

Hai tên to con thấy huynh đệ bị thương thành như vậy cũng vô cùng tức giận, vả lại trong quá trình giao đấu với Liễu Phán Nhi, bọn hắn cũng bị đả thương nên càng tức tối.

Hiện tại bọn hắn chỉ muốn bắt được Liễu Phán Nhi, sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t Liễu Phán Nhi để trút cơn giận trong lòng mình.

DTV

Ban đầu chỉ dùng một tay để đánh nhau, nhưng thật không ngờ cô bé nghịch ngợm này lại biết sử dụng công phu mèo ba chân, nhất thời không chú ý đã bị nàng đả thương.

Liễu Phán Nhi kìm nén cơn đau, thay vì chạy trốn, thì ngược lại nàng lao tới tấn công. Nhưng lại không thể chạy nhanh hơn những người này. Lúc này nàng bắt đầu quay người bỏ chạy, quay lưng về phía những người này, điều đó lại càng nguy hiểm hơn.

Trái lại nếu lao tới tấn công, biết đâu vẫn còn có cơ hội sống sót.

Nhìn thấy Liễu Phán Nhi không những không bỏ chạy mà còn dám lao về phía trước, khiến cho hai người đàn ông cương tráng này thực sự kinh ngạc. Nhưng không sao cả, dù sao họ cũng có thể ngay lập tức bắt lấy Liễu Phán Nhi. Liễu Phán Nhi để lộ sơ hở, một trong những người đàn ông cường tráng đã lao tới tóm lấy cánh tay của Liễu Phán Nhi. Liễu Phán Nhi đột nhiên quay người lại, dùng hết sức lực giơ cây đao trong tay lên và c.h.é.m xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK