Sau đó thôn trưởng Lý lập tức dẫn theo con trai mình là Lý Nguyên Gia leo lên cưỡi xe bò, để trên đường đi thì còn có người mà hỗ trợ.
Vào lúc giữa trưa, Liễu Phán Nhi đi mời mọi người nếm thử hương vị của khoai lang. Thế nhưng vì khoai lang ngon quá, mọi người đều ăn no căng bụng, nên không còn sức ăn bánh nướng Lưu thị cất công làm.
Xuyên suốt cả ngày hôm đó, mười mấy người hì hục đào khoai lang hơn nửa mẫu đất, rồi lại hì hục khiêng những sọt khoai lang nặng trịch, đầy ắp để trước cửa nhà Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi đo đo đếm đếm, mẫu đất này ước chừng trồng ra được năm ngàn cân khoai lang.
Liễu Phán Nhi chia tiền công cho mọi người, ai cũng đều thu vào túi, chỉ có mỗi Lý Lăng Tử là nhất quyết không chịu nhận, nàng nói thế nào cũng không được.
"Vợ Nguyên Thanh à, khoai lang ta trồng trên mấy mẫu đất đó, đều ngắt từ cây non nhà ngươi mà trồng, lúc ấy ngươi hào phóng không lấy tiền của chúng ta, nhưng Lý Lăng Tử ta đây nỡ nào "hào phóng" mà hưởng thụ lợi ích một mình được chứ. Khoai lang trông hơn hai mẫu của ngươi, cứ để nhà ta hỗ trợ, không lấy tiền. Người khác làm gì ta không biết, nhưng ta khẳng định là mình sẽ không ăn trên đầu trên cổ nhà ngươi."
Liễu Phán Nhi nghe xong rất kinh ngạc, trước đây nàng thấy Lý Lăng Tử làm người hẹp hòi, còn cực kỳ thích lợi dụng người khác, không nghĩ đến lần làm việc này lại rộng lượng như vậy.
Một người dân trong thôn đi với nhóm người vừa nãy vỗ đùi nói: "Vợ Nguyên Thanh nói thiệt á hả? Nếu không nhổ bớt mấy mầm khoai lang non ở trên thì củ khoai ở dưới sẽ không lớn được ư?”
Bọn họ hiện tại có lẽ không biết khoai lang đáng giá bao nhiêu, nhưng thu hoạch được thì chính là lương thực, có lương thực thì không còn sợ bụng đói, vậy khác gì ân tình đâu.
"Ta cứ không nhận tiền công đó." Lý Lăng Tử đã đi xa, kiên quyết không lấy tiền công nhà Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, vội vàng nói: "Mọi người làm việc cho gia đình ta, ta trả tiên công là chuyện đương nhiên mà, không nhận là ta ngại lắm đấy. Nói chứ nếu các người không ngắt mấy mầm cây khoai lang nhỏ nhoi đó, thì ta cũng ném chúng đi à, để tránh cho lá mọc cao hấp thu hết chất dinh dưỡng, củ khoai lang bên dưới sẽ không còn béo mập."
Những người ban đầu nhận tiên công cũng lần lượt trả tiền về, nói mình không cân nhận làm gì.
Mọi người cũng theo đó rời đi, lời nói bên miệng đều là không chịu lấy tiền công của nàng.
Lý Đại Sơn cũng không chịu nhận tiền công: "Khoai lang nhà ta vẫn luôn trông từ mầm giống khoai lang nhà ngươi, không có ngươi, chúng ta không phải cạp đất mà sống qua ngày rồi sao?"
*Hình như là khuyên nhủ phải chăm chỉ làm việc thì mới bội thu.
"Trước giờ ta lười biếng, cảm thấy để mấy nhánh nhỏ này sống thì cũng không sao, bây giờ nước này đi sai rồi, cho đi lại được không?"- Người này vừa nói vừa mếu máo, thấy bộ dáng sắp gào khóc đến nơi, khoai lang nhà người ta thì bội thu, một lần trông ra được năm, sáu ngàn cân, còn hắn vì thiếu hiểu biết mà thu được ít hơn, sao mà không đau lòng được chứt
Lý Đại Sơn không kiêm giận được răn dạy cháu trai nhà mình: "Không phải trước đây ta đã nói với ngươi rồi sao, chuyện trông trọt không đùa được đâu. Ngươi lừa đất có một lúc, mà đất lừa ngươi được tới một năm*."
Lý Đại Sơn gật đầu: "Chuyện thường tình mà, nếu lá sinh trưởng tốt thì chứng tỏ nó đã hấp thu hết chất dinh dưỡng rồi."
"Chú yêu của ta, ta biết sai rồi, sau này xin người làm ơn làm phước nhắc nhở ta nhiều chút!"
"Chú Đại Sơn, mấy củ khoai lang này ăn ngon như vậy, thì bán ra sẽ được bao nhiêu tiền một cân? Có thể bán 30 văn tiền một cân rưỡi không ạ?"
Lý Đại Sơn trợn trắng mắt: "Ngươi mơ xa quá ha? Mẫu đất của chúng ta rơi vào đâu đó khoảng 5000 cân khoai lang, nếu bán 30 văn tiền một cân, vậy một mẫu đất sẽ bán được 150 lượng bạc, ngươi nghĩ vàng bạc mọc từ dưới đất lên hả?"
Tâm trạng của Lý Lăng Tử đang rất vui, vì thế cười ha ha nói: "Đại Sơn ca nói đúng, đừng thấy tiền trước mắt mà nảy lòng Thím cứ cho là một cân một văn tiền, thì cả mẫu đất 5000 cân này, chỉ thu được 5 lượng bạc."
Các hộ gia đình trong thôn kích động không thôi, trước đây ai cũng thấy Liễu Phán Nhi và nhà thôn trưởng làm ruộng bán nông sản kiếm tiền, vì thế bây giờ họ chạy theo trông khoai lang bán lấy tiền luôn, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Người dân thôn quê mà, thấy cái mới lạ, lại còn có sản lượng cao, đương nhiên đều sẽ nhào đầu vào trồng, có khi đi bán đôn giá lên kiếm được nhiều tiền thì ai chẳng thích.
Hôm nay, Lưu thị ở nhà phụ trách nấu cơm, trông trẻ, làm việc nhà.
Đến khi nàng ấy thấy một núi khoai lang khổng lồ chất trước nhà thì mắt chữ a mồm chữ o, bị sốc một lúc lâu. Hôm nay chỉ mới thu được hơn nửa mẫu đất thôi, vậy mà đã nhiều khoai lang như thế rồi.
"Tam đệ muội, giống khoai lang này năng suất cao thiệt nha." Lưu thị cảm thán, cầm lên một củ khoai lang, nhẹ nhàng vuốt ve, nâng niu như thể củ khoai lang kia là con mình.
Đã ăn ngon lại còn có sản lượng lớn, quả thực là cứu tinh được ông trời phái xuống đây cứu mạng mọi người.
"Lý chưởng quỹ, đây là mẻ khoai lang chúng ta mới vừa trông, thơm ngon, ngọt ngào, luộc, nướng, hấp, đều giữ được hương vị tuyệt vời của chúng." Thôn trưởng Lý cười nói, thái độ thân thiện khách sáo: "Mong là Lý chưởng quỹ không chê."
Lưu thị ngẫm lại, đáp: "Chúng ta có thể cắt chúng ra thành lát, phơi dưới ánh nắng mặt trời, vậy thì đảm bảo thời gian bảo tôn sẽ dài hơn. Nhưng mà có nhiều khoai lang tôn kho như vậy, cũng yên tâm là sẽ không bị đói."
Một bên khác, thôn trưởng Lý và con trai Lý Nguyên Gia cưỡi xe bò đến huyện thành, may mắn vào được thành ngay lúc cổng thành sắp đóng.
Người một nhà nghĩ đến cuộc sống đủ đầy của ngày tháng sau này, trong lòng cực kỳ mỹ mãn.
Liễu Phán Nhi trả lời: "Đúng vậy, hơn nữa lúa nước chúng ta trồng còn khoảng nửa tháng nữa là sẽ chín, gần mười mẫu đất trồng lúa nước, còn sợ sẽ thiếu lương thực ăn sao.
Thôn trưởng Lý trực tiếp mang theo khoai lang đến Mỹ Vị lâu, sau đó tìm được Lý chưởng quỹ.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Đúng vậy, có điều khoai lang không dễ bảo quản, bắt buộc phải để chúng ở nơi có bóng mát, chờ phơi khô xong, chúng ta lại thu vào trong sơn động.
"Gì chứ?" Lý chưởng quỹ sửng sốt, ánh mắt dừng trên sọt khoai lang, bên trong là những củ khoai lang béo mập cỡ bàn tay: "Năng suất đạt tới bốn, năm ngàn cân?"
Bấy giờ Mỹ Vị lâu bọn họ dùng cà chua và ớt trong các món ăn, rất được hoan nghênh, vì thế Lý chưởng quỹ khi thấy thôn trưởng Lý cũng rất nhiệt tình: "Hóa ra là Lý lão đệ, người đâu đem trà ra mời khách."
Thôn trưởng Lý lắc lắc đầu: "Lý chưởng quỹ, không cần làm vậy đâu, ta còn phải đưa một sọt khoai lang nữa sang cho khâm sai Cố đại nhân. Giống khoai lang này cho sản lượng rất cao, năng suất đạt tới bốn, năm ngàn cân. Cố đại nhân yêu dân như con, nhất định sẽ hứng thú với loại cây trông năng suất cao này."
Lý chưởng quỹ nhận ra người này là thôn trưởng Lý, trước đây có đến bán ớt và cà chua.
Cố đại nhân mấy ngày nay ở yên trong phủ Tâm Dương, cực kỳ bận rộn, chỉ mới vừa về đến nhà.
Lý chưởng quỹ nghe thế, lập tức ra lệnh cho phòng thu chi, sai người khiêng khoai lang về phòng bếp, bảo đầu bếp nghiên cứu hết giá trị dinh dưỡng của chúng, sau đó hắn dẫn hai cha con thôn trưởng Lý đi gặp chủ tử.
Lúc này, ở Cố gia.
Thôn trưởng Lý trả lời: "Đúng vậy, Lý chưởng quỹ, bốn năm ngàn cân vẫn chỉ là con số khiêm tốn thôi, nếu giống cây này được trồng ở nơi nhiều nắng, độ ẩm tốt phân bón có kế hoạch hơn, sản lượng sẽ càng nhiều."
Hắn ta vừa uống trà, vừa kể cho tổ mẫu nghe những chuyện gặp gần đây, chọn ra một số sự kiện thú vị, làm cho người cười.