Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn lễ trọng đại ở thôn Cát Tường tổ chức rất linh đình và náo nhiệt, nghe nói nhan sắc của tân nương tử cực kỳ xinh đẹp, làm cho những thanh niên trẻ tuổi chưa lập gia đình trong thôn như chó thấy xương, sáng cả mắt, tiếc hận rằng không thể biến thành tân lang sánh đôi với nàng.

*Tân nương tử, tân lang: cô dâu, chú rể đó.

Liễu Phán Nhi là Đức Thụy phu nhân, thân phận không tâm thường, sớm đã được Lý đại nương mời đi hỗ trợ.

Đương nhiên hỗ trợ ở đây không phải là chà nồi rửa chén, mà là ghi chép lại số tiền và quà mừng cưới.

Vì Liễu Phán Nhi biết chữ, hơn nữa chữ viết tay của nàng cũng rất đẹp.

Trước đây khi Lý lão gia còn ở trong gia tộc, việc này đều do một mình ông ta làm, bởi thế người ta quý ông ta hơn quý vàng, tôn kính và đề cao ông ta như một khách quý hết mức có thể. Vừa được tiếng vừa được miếng, bảo sao ông ta không đắc ý cho được.

Liễu Phán Nhi tập trung cao độ ngồi ghi ghi chép chép, Lý Đại Bảo kế bên ôm khư khư cái rương chứa đầy tiên. Chờ đến khi hôn lễ kết thúc, nàng phải kiểm tra, đảm bảo rằng con số nàng đang viết trùng khớp với số tiên trong rương.

"Nhất bái thiên địa."

Lý đại nương lau nước mắt, lòng tràn đầy vui sướng, cả người phấn chấn nói: "Đúng vậy, nhà ta ít người, nếu như ta không khỏe, thì hai vợ chồng Đại Tráng sẽ rất vất vả."

"Phu thê đối bái."

Người chồng đoản mệnh của bà ấy chắc chắn cũng an lòng mà yên nghỉ nơi suối vàng.

Khóe miệng của Lý Đại Tráng muốn kéo dài đến mang tai luôn rồi, Lý đại nương nhìn con vui mừng mà cũng vui lây, đến độ nước mắt cứ tuôn không kịp lau, nhi tử bà ấy cuối cùng đã lấy được vợ, cưới được con gái nhà lành ở đây.

Đưa vào động phòng.

Chu Thúy Hoa nhẹ nhàng đưa khăn tay qua, an ủi Lý đại nương: "Tẩu tử đừng khóc, hôm nay là ngày rất quan trọng của Đại Tráng nhà tẩu. Đã có con dâu, tương lai được bồng cháu trai, cháu gái sẽ không còn xa nữa đâu. Tẩu phải giữ gìn sức khỏe cho thật kỹ, không mai mốt lấn quấn không biết chăm cháu kiểu gì thì lại khổ. Đôi vợ chồng son này vẫn cần tẩu giúp đỡ đó."

"Nhị bái cao đường."

Liễu Phán Nhi cũng cười nói: "Đúng vậy, đại nương, về sau người chắc chắn sẽ bận rộn lắm đấy!"

Vốn dĩ khi thấy nhi tử thành thân, tinh thân Lý đại nương dường như đã hoàn toàn trống rỗng, bà ấy chỉ nhớ mình đã hoàn thành được ước nguyện của chồng trước khi nhắm mắt xuôi tay, rõ ràng là bà ấy đã mất hết phương hướng để tiếp tục sống. Nhưng may mắn thay, khi bà ấy đang đứng trên bờ vực sụp đổ, Chu Thúy Hoa đã kịp thời cổ vũ, làm Lý đại nương lại một lần nữa tràn đây sức sống.

Khi có năng lượng tích cực, ăn uống sẽ ngon miệng, thân thể theo đó mà khỏe mạnh lên.

Đôi khi con người có động lực sống tiếp chỉ đơn giản vì họ đã tìm ra một lý do nữa để thở mà thôi.

Lý đại nương gật đầu, tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng ý cười trên mặt bà ấy không thuyên giảm đi tí nào: "Làm gì chỉ nửa đêm không ngủ? Ta thức trắng luôn đấy."

*Cảm ơn í.

"Không vất vả gì đâu ạ, đại nương, chúng ta đi trước. Có phải người lo lắng sự kiện hệ trọng hôm nay mà nửa đêm không ngủ đúng không?"- Liễu Phán Nhi cười hỏi, không hề khách sáo mà nhận bánh cưới Lý đại nương đưa cho.

Lý đại nương gói theo một vài thứ tốt, sau đó cho những người đã hỗ trợ bà ấy hôm nay, mỗi người một phần, xem như tâm ý của bà ấy, riêng nhà của Liễu Phán Nhi thì được hai phần: "Đa tạ*, hôm nay mọi người vất vả rồi."

Nói nói cười cười, nhóm người Liễu Phán Nhi, Lưu thị, Chu Thúy Hoa tạm biệt rời đi.

Sau khi ra khỏi nhà của Lý Đại Tráng, Liễu Phán Nhi lập tức dẫn bốn đứa nhỏ về nhà nghỉ ngơi. Sau lưng Lưu thị là hai cô bé, dọc đường đi ba mẹ con trò chuyện rôm rả, không khí rất rộn ràng, vui tươi.

Đến trước cửa nhà, Lý Đại Bảo chuẩn bị đưa tay ra gõ.

Đúng lúc này, Lý Tiểu Bảo chỉ vê hướng nào đó, hô to: "Nương, có ngựa đang chạy đến đây, trên đó có mấy người lận!"

Lý Đại Bảo lập tức xoay người, chạy đến bên cạnh Lý Tiểu Bảo quan sát: "Họ tới nhà của chúng ta sao?"

Lý Dung nheo mắt nhìn kỹ, sau đó hét lên một tiếng: "Nương, là cha, cha đã trở về."

Lý Đại Bảo đang cố nhìn thì bị nắng chói mắt làm cậu bé không thấy rõ, nghe Lý Dung nói, lập tức chạy ra ngoài: "Là cha thật sao? Ta đi xem thử!"

Hai đứa nhỏ Lý Tiểu Bảo và Lý Nam cũng chạy theo, nhảy nhót đi sau lưng ca ca và tỷ tỷ.

Lý Phương và Lý Lệ thấy thú vị, vì thế đi qua góp vui.

Đứng ở chỗ cũ chỉ còn Lưu thị và Liễu Phán Nhi, xa xa nhìn ngựa chạy đến.

Đây là biệt danh mà nàng và Lý Nguyên Thanh dùng để gọi nhau, chỉ có hai người là nàng và Lý Nguyên Thanh biết.

Liễu Phán Nhi dường như không nghe được lời Lưu thị nói, ánh mắt đăm đăm dõi theo nam nhân đang cưỡi ngựa về hướng này.

Đúng lúc này, Lý Nguyên Thanh bỗng nhiên hô to: "Tiểu nha đầu!"

Vốn dĩ cứ tưởng chỉ là giống tên mà thôi, khí chất hay diện mạo tất nhiên là sẽ không giống, không có chuyện trùng hợp nhiều vậy được. Nhưng hiện tại khuôn mặt này giống đến mức không thể chối cãi, Liễu Phán Nhi có thể hy vọng xa vời rằng Lý Nguyên Thanh cũng xuyên về cổ đại giống mình hay không?

Hắn... khuôn mặt của hắn vậy mà thật sự rất giống Lý Nguyên Thanh của kiếp trước.

Giọng nói, ngữ điệu này hoàn toàn trùng khớp với âm thanh nàng vẫn hằng nhớ nhung!

Lưu thị che miệng cười, thúc nhẹ vào cánh tay người bên cạnh một cái: "Liễu muội muội, chắc chắn là do tam đệ đã nhận được thư của muội, không đồng ý hòa li, gấp gáp chạy về đây mà."

Liễu Phán Nhi nhìn thật sâu vào Lý Nguyên Thanh đã dừng ngựa, chỉ một ánh mắt thôi, nàng đã có thể xác định, hắn chính là Lý Nguyên Thanh của kiếp trước.

Mắt thấy bọn nhỏ lon ton chạy đến, Lý Nguyên Thanh lập tức giảm tốc độ lại, nhưng đôi mắt hắn nhanh chóng lướt qua bọn trẻ mà nhìn sang nữ tử hồng y đang chạy đến đây.

Ngũ quan giống nhau, tuy trang phục không giống, nhưng sống lưng thẳng tắp và thần thái ấy, là cực kỳ tương tự!

Liễu Phán Nhi lúc này không màng mà trả lời Lưu thị, chỉ nhanh chân chạy lên phía trước, nàng muốn tiến gần hơn, gần hơn với chân tướng...

Liễu Phán Nhi la to thôi chưa đủ, còn phải túm tay áo Lý Nguyên Thanh kéo xuống từ trên ngựa nữa mới vừa.

Âm thanh của nàng trong trẻo, vang xa, hơn nữa âm lượng cũng rất lớn, thế nên đến cả thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa ở cách vách đều nghe rõ mồn mộ.

Bọn họ chưa từng nghe âm thanh của Liễu Phán Nhi chứa đầy sự tức giận như vậy, vì thế nhanh chân chạy ra ngoài xem.

Liễu Phán Nhi không ngừng bước, tiếp tục chạy về phía trước, chạy đến trước mặt đầu ngựa to lớn, buồn bực hô to với người còn đang ngôi trên lưng ngựa: "Lý Nguyên Thanh, chàng là đồ dối trá, chàng hứa sẽ trở về lâu như vậy, nhưng lại không thấy tăm hơi đâu. Chàng mau xuống đây cho ta, nhanh lên!"

Giây phút Lý Nguyên Thanh nhìn thấy Liễu Phán Nhi, cả người đều rơi vào trạng thái vui sướng, đây là Phán Nhi của hắn, tiểu nha đầu của hắn, người hoàn toàn thuận theo để Liễu Phán Nhi túm xuống.

Không chỉ có thế, Liễu Phán Nhi còn đ.ấ.m đá Lý Nguyên Thanh mấy phát mới hả dạ: "Chàng là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo chuyên nghiệp. Chàng nói chuyện không biết suy nghĩ, gạt ta lâu đến vậy..."

Khi đó, Lý Nguyên Thanh nói với nàng, bảo nàng trở về, bảo nàng chờ hắn, hắn nhất định sẽ trở vê, nhưng mãi cho đến khi nàng trút hơi thở cuối cùng, Lý Nguyên Thanh cũng chưa từng trở vê dù chỉ một lần.

Khóe miệng Lý Nguyên Thanh cong lên, ánh mắt tràn ngập vui sướng, dịu dàng nhìn Liễu Phán Nhị, tùy ý để cô nàng đanh đá của mình tay đ.ấ.m chân đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK