Nhìn thấy ánh đèn trên thị trấn, lúc này Báo Tử mới thở phào nhẹ nhõm. Sau này mặc kệ đi đâu, nhất định phải đi sớm, không thể đánh xe đi đêm.
Lần này không có việc gì thì thôi, lỡ như có chuyện, Báo Tử cảm thấy mình tự tử cũng không thể chuộc tội.
Lão già đã nghĩ ra cách, đến đường phố trấn Cát Tường, đôi mắt của ông ta sáng lên. Ông ta còn có một đồng bọn ở trên trấn, lần trước, ông ta còn giúp ông cụ Chu một việc.
Hiện tại ông ta bị bắt, nếu ông cụ Chu nhìn thấy, tất nhiên sẽ nghĩ cách.
Tốt nhất là cứu được ông ta, nếu cứu không được, thì kết liễu ông ta, g.i.ế.c người diệt khẩu cũng được. Ít nhất ông ta không phải lo lắng về việc tiết lộ bí mật, làm liên lụy tới người nhà.
Nghĩ đến đây, khi đi ngang quán rượu của Chu gia, lão già mong chờ được gặp ông cụ Chu.
Đêm nay, lão già gian xảo cảm thấy bản thân xui xẻo, ông ta cầu nguyện mình có thể gặp một chút may mắn ở hiện tại, để ông ta đạt được điều ước của mình.
Vừa lúc xe bò đi ngang qua quán rượu của Chu gia, ông cụ Chu đang vui vẻ uống rượu ăn đậu thì nhìn thấy lão già Thái đang bị trói.
Lão già gian xảo giãy giụa, điên cuồng vặn vẹo thân thể, mặc dù miệng bị bịt lại, nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng càng rõ ràng và đáng sợ hơn trong đêm tối
Lão già không ngừng giãy giụa, tiếng thút thít phát ra từ cổ họng càng thêm chói tai.
"Lão già nhà ngươi thành thật cho ta." Đường Vân Sơn lạnh lùng mắng, hắn ta cũng không biết sức lực đó từ đâu mà có?
Đường Vân Sơn sửng sốt, không nghĩ tới lão già lại giãy giụa vào giờ phút này. Chỉ là hiện tại có nhiều người như vậy, cho dù lão già giấy giụa làm lỏng dây thừng cũng chạy không thoát, dù sao xung quanh ông ta có nhiều đàn ông cường tráng như vậy.
Đương nhiên Liễu Phán Nhi cũng nghe thấy điều đó, nàng xuống khỏi xe ngựa, muốn quan sát cẩn thận tại sao lão già lại cư xử khác thường như vậy.
Ông ta ngẩng đầu nhìn, thấy trước cửa quán rượu của Chu gia có hai đèn lồng sáng trưng, cửa vẫn mở, cửa lớn vẫn mở, bên trong mơ hồ có âm thanh huyên náo của tiệc rượu.
Ông cụ Chu đột nhiên đứng lên khỏi ghế, hét lớn một tiếng, chạy ra khỏi nhà: "Đức Thuy phu nhân, tên tiểu nhân này từ đâu tới? Ông ta tự nhiên tới trấn của chúng ta gây sự, người cân chúng ta giúp đỡ sao?"
Lão già Thái này đã không làm từ đầu, nhưng ông ta thích đánh bạc, ông ta đã tiêu sạch số tiền dành dụm được, ông ta đã làm những việc mờ ám trong những năm qua.
Bây giờ lão già Tháo đã bị bắt, có thể thấy rằng ông ta nhất định đã làm sai điều gì đó và bị Đức Thuy phu nhân bắt gặp.
Lúc đầu, bọn họ làm việc cùng nhau ở Mỏ bạc Tây Sơn, đồng thời làm công việc bắt cóc và buôn bán người tị nạn. Chỉ bảy năm trước, ông ta đã rửa tay gác kiếm.
Liễu Phán Nhi nheo mắt, bất bình nhìn ông cụ Chu: "Lão già xấu xa này đã bắt cóc người nơi khác. Hai đứa con trai nhà bạn tốt của Nguyên Thanh suýt chút nữa đã bị ông ta lừa đi bán. Đúng là ác độc.
Lão Thái này đã bị bắt, nếu ông ta khai ra hết thì sao?
Bây giờ ông ta có tiền, có cửa hàng, có một nương tử quyến rũ, ông ta đang sống một cuộc sống hạnh phúc. Ông ta không muốn cuộc sống tốt đẹp như vậy cứ thế biến mất.
Lão Chu liếc nhìn lão già Thái trên xe bò, trong lòng cảm thấy bất an.
Ông cụ Chu nhìn hai thanh niên cường tráng. Ông ta thầm rủa trong lòng, lão già Thái này lần trước mới lo vụ Triệu gia, được không ít tiền, sao chưa được thời gian bao lâu đã ra ngoài làm việc tiếp rồi.
Bây giờ còn rơi vào tay Đức Thuy phu nhân, độ khó khăn của chuyện này không nhỏ đâu.
Lão già Thái tiếp tục vùng vãy, nhìn ông cụ Chu một cách hung dữ.
Thấy vậy, Chu lão gia vừa định né tránh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Liễu Phán Nhi, vội vàng chửi: "Bọn buôn người đáng chết, phu nhân nhất định phải nghiêm trị. Nếu hai đứa nhóc khoẻ mạnh này biến mất, cha mẹ của gia đình này chắc chắn sẽ rất đau buồn."
Liễu Phán Nhi cũng gật đầu, trong mắt tràn đây thâm ý: "Đúng vậy, Chu thúc, ta không nói chuyện với thúc nữa, ta còn có việc phải xử lý. Những chuyện này thúc không cần quản, thúc cứ yên tâm làm ăn đi. Những trợ thủ mà ta mời tới không phải là người ăn chay, nếu ông ta dám làm chuyện xấu ở trấn Cát Tường của chúng ta, không thể dễ dàng tha thứ! Mang ông ta đi, trông chừng nghiêm ngặt."
"Tuân lệnh phu nhân." Đường Vân Sơn đáp, hắn ta không hiểu tại sao phu nhân lại nói những lời vô nghĩa với ông cụ Chu.
Lúc trước cho dù có nói nhiều nhất cũng chỉ một hai câu, nhưng hôm nay lại nói nhiều như vậy.
Lão già gian xảo bị trói mang đi khá xa, đến cửa quán rượu của Chu gia càng giãy giụa, ông ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn ông cụ Chu, vừa như bạn vừa như thù.
Ánh mắt ấy khá phức tạp, nhìn khá đáng sợ.
Ông cụ Chu nhanh chóng đồng ý: "Vâng, phu nhân nói đúng, cần canh giữ nghiêm ngặt.
Ông cụ Chu là một lão già thành tinh, không hề mất bình tĩnh.
"Ha ha, cái này ngươi không biết sao? Đúng là nam tử cường tráng không bán vào thanh lâu được, nhưng bán vào mỏ, đặc biệt là khế ước suốt đời, cũng không rẻ hơn mấy so với bán vào thanh lâu đâu."
Một tuân này ông ta phản ứng hơi lớn, những khách uống rượu khác trong quán rượu cũng đi xem náo nhiệt, mọi người bàn tán rất nhiều, nhưng không ai lộ ra biểu cảm giống ông cụ Chu.
Một số lời nghị luận của mọi người lọt vào tai: "Đây hình như là lão già Thái từ Thái gia. Cháu gái ta đã gả tới Thái gia, ta đã gặp lão già Thái. Ông ta rõ ràng rất nhiệt tình, sao tự nhiên ông ta lại đi bắt cóc trai trẻ?"
Lão già Thái bị bắt đi, để lại ông cụ Chu đứng đó, im lặng hồi lâu.
Lão già gian trá tiếp tục hung dữ nhìn ông cụ Chu, như thể ông ta có thù oán với ông cụ Chu. "Đúng là, nếu bắt cóc đại cô nương, còn có thể bán vào thanh lâu kiếm nhiều tiền. Mua thanh niên khoẻ mạnh có ích lợi gì?"
Tuy nhiên, Liễu Phán Nhi có thể nhìn thấy sự sợ hãi và hoảng loạn từ đôi mắt và biểu cảm của ông cụ Chu.
Điều đáng lẽ là bí mật, hóa ra trong lúc vô thức đã bị mọi người biết. Có thể thấy, mỏ bạc Tây Sơn gần đây đã thu hút rất nhiều người tị nạn, đến nỗi ngay cả những người bình thường cũng đã nghe được tiếng gió.
Một người tựa hồ biết chút nội tình uống quá chén, hạ thấp giọng, cố tỏ ra vẻ huyền bí: "Đương nhiên, ta chưa thấy qua, nhưng nghe nói có một loại người như vậy, chuyên gia bắt cóc người nơi khác bán vào hâm mỏ. Những người này không quen thuộc nơi đây, cho dù biến mất cũng không ai biết mà báo án. Đợi đến khi người nhà ở nơi khác phát hiện người đã biến mất mà báo án, thời gian dài đã qua, có tìm cũng không tìm ra.
Nghe những gì nam nhân đang uống rượu nói, khiến ông cụ Chu cảm thấy lạnh cả người.
"Hả? Bán vào mỏ, thật sự có chuyện như vậy sao! Khế ước suốt đời là cái gì? Chẳng lẽ là cả đời chỉ có thể ở trong mỏ, đến khi c.h.ế.t đi cũng không thể trở lại?"
Ông cụ Chu bây giờ vô cùng hối hận, lần trước hợp tác với lão Thái, được một chút tiền không đáng. Nếu ông ta biết chuyện này, thà rằng cho ba người họ Triệu c.h.ế.t choáng, rồi chôn sâu trong núi rừng già mà không ai hay biết.
Tam quả phụ đang ở trước quầy, không dám ngẩng đầu lên, hai chân sợ tới mức chỉ có thể ngồi bệt xuống ghế.
Mặc dù bà ta chỉ sống với người chồng mới cưới được nửa năm, nhưng Tam quả phụ biết rất nhiêu chuyện về ông cụ Chu. Thấy ông cụ Chu phản ứng mạnh như vậy, bà ta đoán ông cụ Chu có quen biết với lão già bị Liễu Phán Nhi trói.