Lý Nam nhanh mồm nhanh miệng, lúc này phát huy vô cùng tỉnh tế, không chỉ tường thuật lại sự việc rất hoàn chỉnh, mà còn có trật tự rõ ràng.
Lương Bảo nghe xong thì nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Đức Thụy phu nhân, thật vậy sao?”
Liễu Phán Nhi gật đầu, cười khổ: "Đúng vậy, ta có thể bị tủi thân, nhưng ta không muốn con mình cũng bị tủi thân."
Lương Bảo nghe thấy thế thì nụ cười trên mặt biến mất không thấy gì nữa: "Đức Thụy phu nhân, không cần đến nha môn, mọi người cứ về chỗ nghỉ chân của mình trước. Tạp gia sẽ lập tức đến đó, chắc chắn xử lý chuyện này thích đáng. Sau đó tạp gia sẽ đến đây bái phỏng."
Đức Thụy phu nhân có đức hạnh cao thượng, ngay cả bệ hạ đều cũng phải tôn kính.
Lương công công đi qua đây trước, cũng biết Liễu Phán Nhi không phải là người sinh sự vô cớ.
Liễu Phán Nhi thấy Lương Bảo nói như vậy thì nét mặt lộ vẻ cảm kích: "Đa tạ Lương công công.
Liễu Phán Nhi lặng lẽ đứng ra, chặn ánh mắt của Lưu ma ma.
Liễu Phán Nhi dẫn người trở lại quán trọ Phúc Lai, vừa đến đó đã thấy có một ma ma nhẹ nhàng đi đến: "Xin hỏi ngài là Đức Thụy phu nhân sao?"
Lưu ma ma cung kính trả lời: "Nô tỳ là ma ma của Kim Lăng Tri phủ Tề gia, phu nhân cùng tiểu thư chúng ta có việc muốn hỏi Đức Thụy phu nhân một chút, mong phu nhân rời bước, đi vào trong phòng nói chuyện.
Ánh mắt của Lưu ma ma nhìn vào gương mặt Lý Dung, cũng có chút giật mình, dáng dấp đúng là giống tiểu như nhà mình, cũng giống bà cô năm đó.
Liễu Phán Nhi kinh ngạc, quan sát tỉ mỉ ma ma trước mắt: "Đúng vậy, nhưng ta cũng không biết ma ma là ai, trước đây chưa từng thấy qua."
Liễu Phán Nhi sững sờ, nàng chú ý tới, ánh mắt Lưu ma ma vẫn luôn đánh giá Lý Dung không dấu vết cho nên lập tức cảnh giác ở trong lòng.
Ba đứa trẻ cũng cảm ơn.
Lưu ma ma cũng không giấu diếm, cung kính trả lời: "Thưa Đức Thụy phu nhân, Tề gia có một người con gái mất sớm sau khi vừa gả đi, để lại một đứa con gái, nhưng không đợi Tề gia đến nhận đứa nhỏ thì đứa nhỏ đã mất tích. Lý Dung tiểu thư có vẻ ngoài rất giống người đó của Tề gia, phu nhân nhà ta biết cho nên đặc biệt tới để hỏi thăm. Mong phu nhân tạo cơ hội thuận lợi đi vào nói tỉ mỉ."
Lưu ma ma thấy Liễu Phán Nhi che chở Lý Dung thì trong lòng vui vẻ, Lý Dung cô nương được bảo vệ rất tốt.
Nếu như thật sự là biểu tiểu thư, thì mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Tề cũng có thể bớt áy náy một chút.
Dù cho đối phương là phu nhân quan gia thì Liễu Phán Nhi cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, hỏi: "Lưu ma ma, ta có thể hỏi một chút, đó là chuyện gì được không?”
Nương nói, gia đình giàu có thường sẽ có nhiều lỗi sai.
Mặc dù lúc trước còn muốn biết về thân phận của mình, nhưng bây giờ con bé đang sống rất tốt, cha mẹ huynh đệ tỷ muội đều đối xử tốt với con bé cho nên con bé cũng không còn muốn đi tìm người nhà.
Dù sao cũng đã đánh mất con bé một lân, như vậy thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Nghe xong lồi Lưu ma ma nói, ánh mắt của mấy người Liễu Phán Nhi đều nhìn về Lý Dung, Lý Dung cũng trợn mắt hốc mồm, không dám tin, còn có người đi tìm tới hỏi thăm thân thế của con bé sao?
Đang lúc mọi người trố mắt nhìn nhau, một người phụ nữ nhìn trẻ trung, được nha hoàn mở đường, đi từ trên lầu xuống, đi thẳng đến chỗ Lý Dung.
Tê Thục Viện kích động, vừa đi vừa nói: "Giống, thực sự là quá giống, ta cảm thấy nàng chính là em gái họ.
Không chỉ có nói như vậy, Tê Thục Viện còn chạy đến trước mặt Lý Dung, không nói gì mà trực tiếp nắm tay Lý Dung.
Lý Dung lộ vẻ lúng túng, muốn tránh thoát Tê Thục Viện: "Vị tỷ tỷ này, ngươi đừng vội. Trên đời có rất nhiều người có vẻ ngoài giống nhau, ngươi không thể nhận thức dựa vào vẻ ngoài như vậy được. Nếu các ngươi tới tìm người thì đừng đứng ở đây, đi vào trong phòng rồi nói chuyện."
Đôi mắt của Tề Thục Viện không rời khỏi gương mặt của Lý Dung, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, muội muội nói đúng. Nếu như là em gái họ, vậy chúng ta chính là người thân. Nếu như không phải thì chúng ta là bạn bè. Đúng rồi, ta và Thư Nhã muội muội là bạn bè thân thiết. Nàng đã nói với ta, nàng mới quen một muội muội cực tốt, hơn nữa còn rất giống ta. Cho nên nhà ta mới căn cứ vào lời này để tìm kiếm. Nếu như có mạo phạm thì xin muội muội cùng phu nhân thứ lỗi."
Lý Dung nghe thấy tên của Trương Thư Nhã thì lúc này mới thả lỏng cơ thể, không giãy giụa nữa, để mặc Tề Thục Viện lôi kéo tay.
Liễu Phán Nhi gật đầu cười khẽ: "Đây là chuyện tốt, quá trình tìm người rất mệt mỏi, dù sao thì có đầu mối vẫn tốt hơn không có."
Cho dù có phải hay không thì cũng sẽ có thêm một người bạn, tại sao lại không làm chứ?
Thế là một đoàn người đi theo Tê Thục Viện đi thẳng tới gian phòng của Tề phu nhân, khi Tê phu nhân nhìn thấy Lý Dung thì cũng nói rất giống.
Cho dù có chuyện gì xảy ra thì Liễu Phán Nhi cũng sẽ không để Lý Dung trở lại Kim Lăng Hầu phủ.
Thị vệ ở bên ngoài, trong phòng cũng chỉ có con gái, hơn nữa còn đi ra đằng sau tấm bình phong để kiểm tra cho nên Liễu Phán Nhi cũng cảm thấy yên tâm, hơn nữa nàng biết đúng là phía sau của Lý Dung có một vết bớt hình tròn màu đen.
Vậy cũng không được!
Ở Kim Lăng mấy ngày nay, Liễu Phán Nhi có nhận mạch trong quan trường, quen biết Tê tri phủ và muội phu là Kim Lăng hầu. 6 năm trước Kim Lăng hầu phủ đã mất con gái lớn, chẳng lẽ Lý Dung thật sự là con gái của Kim Lăng hầu phủ sao? Vốn chỉ cho là trùng hợp, nhưng không nghĩ tới Lý Dung thật sự là người mà Tề gia luôn tìm kiếm.
A Dung còn nhỏ như vậy, những người kia sẽ không tha cho con bé. Bây giờ vẻ ngoài lại đẹp như thế, chắc chắn càng không được thai
Tê phu nhân nhìn về phía Liễu Phán Nhị, hỏi: "Đức Thụy phu nhân, ta nhớ là phía sau lưng cháu ngoại của ta có một cái bớt màu đen, có thể để cho ta đi ra sau bình phong xem không?”
Lý Dung lộ vẻ lo lắng, lôi kéo tay mẹ, cả người đều căng cứng.
Tê phu nhân nghe nói như thế thì rất xúc động: "Đức Thụy phu nhân yên tâm, bởi vì cái c.h.ế.t của em chồng, cháu gái mất tích, cho nên Lan Lăng Hầu phủ chúng ta cùng Kim Lăng Hầu phủ đã kết thù. Chúng ta dùng trăm phương ngàn kế tìm được cháu gái, đương nhiên sẽ không để nàng rơi vào ổ sói. Mặc dù không có chứng cứ, nhưng chúng ta vẫn luôn nghi ngờ việc mất tích này là do người ở đó làm."
Liễu Phán Nhi nghe nói như thế thì lúc này mới thở phào, gật đầu nói: "A Dung, ta dẫn con đi ra sau tấm bình phong. Tề phu nhân, ngươi tự mình kiểm tra thực hư”"
Nghĩ tới đây, nét mặt của Liễu Phán Nhi khẽ thay đổi: "Tê phu nhân, ta có một yêu cầu quá đáng, nếu như A Dung thật sự là đứa trẻ mà Tề gia, Kim Lăng Hầu phủ đánh mất thì xin đừng đưa A Dung đưa về Kim Lăng Hầu phủ, nếu không cho dù có phải kiện lên hoàng triều thì ta cũng sẽ không từ bỏ."
Đi ra sau tấm bình phong, Liễu Phán Nhi tự mình cởi quần áo của Lý Dung, để lộ ra hai vị trí bên xương bả vai, ở giữa có một vết bớt hình tròn.
Bởi vì đã là người trưởng thành cho nên vết bớt không còn tròn, nhưng vị trí không thay đổi.