Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cuộc sống sau này tốt hơn, con dâu muốn tái giá, mặc dù ngay từ đầu còn không vui, nhưng nhân gia cũng nghĩ thoáng, con dâu có thể tái giá, nàng cũng có thể tái giá. Dù sao thì cũng chưa từng có chuyện mẹ chồng tái giá nhưng con dâu vẫn còn bị ép ở lại. Không chỉ có như thế, nhân gia còn mua hai cửa hàng cùng nhà, cháu trai cũng được mang theo bên người, còn có thể dạy dỗ Anh Nương trở thành con dâu nàng, đặc biệt nghe lời

nàng.

"Bây giờ con dâu trở thành con gái nuôi, trở thành nhà mẹ đẻ Vu thị, cuộc sống của Tam quả phụ cũng vui vẻ hơn, có ai ở trong thôn mà không hâm mộ chứ? Trong thôn cũng có người nghị luận sau lưng, nhưng phần lớn là ghen ghét, hâm mộ Tam quả phụ được sống ngày tháng tốt lành. Dù sao thì cũng là một người tài ba, người bình thường cũng không thể làm được như vậy."

Liễu Phán Nhi gật đầu, đồng ý với lời của Lưu thị: "Ít nhất thì Tam quả phụ cũng mạnh mẽ hơn mấy nữ nhân vừa gặp chuyện khó đã muốn c.h.ế.t kia nhiều, cũng tốt hơn những người chỉ biết trông cậy, dựa dẫm vào người khác."

Trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, cả nhà cùng tụ tập lại ăn cơm tối cùng nhau.

Lúc ăn cơm, mọi người nói về những chuyện hôm nay mà mình gặp phải.

Lý Đại Bảo cười cười, vui vẻ: "Trên thị trấn có nhiều người đánh bạc như vậy, năm nay sẽ càng thịnh vượng hơn những năm trước."

Lý Dung phụ hoạ: "Đó là bởi vì chỉ có ít nhà đánh bạc, phần lớn mọi người đều đi làm việc, không đánh bạc."

Lưu thị thì tò mò hỏi: "Những tờ giấy vay nặng lãi kia đã không còn giá trị, vậy số bạc kia thì sao? Phải hoàn trả cho thôn dân sao?” Lý Phương tron trắng mắt, không vui: "Nương, lòng của người là đậu hũ sao? Nghe những thôn dân kia khóc vài tiếng thì người lập tức mềm lòng sao? Nếu như đưa bạc cho bọn họ thì lúc đầu thôn dân sẽ cảm kích, về sau bọn họ sẽ cảm thấy sau khi mình đánh bạc thì vẫn được trả lại bạc, bọn họ sẽ không để ý nữa."

Lý Lệ cũng phụ họa cho lời của tỷ tỷ: "Đánh bạc sẽ cửa nát nhà tan, chuyện này đương nhiên dẫn đến thê ly tử tán, rất rủi ro. Bây giờ những người đánh bạc kia đã được đưa đến mỏ đá làm việc, lại thêm rủi ro, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy đau lòng. Chỉ có như vậy thì bọn họ mới nhớ kỹ bài học lần này, mới có thể dạy dỗ vãn bối chặt chẽ."

Lý Nguyên Thanh nhìn mấy đứa nhỏ trong nhà biết phân biệt rõ phải trái thì hết sức vui vẻ.

"Các ngươi nói rất đúng, ta đã tịch thu số bạc kia rồi, làm sao có thể trả lại? Số bạc kia không tính là gì so với ta, nhưng mà ta muốn khiến bọn họ cảm nhận được sự đau đớn thì mất tiền của."

"Ta sẽ dùng số bạc này để sửa đường sửa cầu, cũng sẽ dùng nó cho người già không nơi nương tựa, cô nhi. Mùa đông này quá lạnh, cũng có thể dùng số bạc này làm nhiều việc thiện hơn."

Lưu thị thấy mọi người đều nhìn về phía mình thì sau đó cười cười: "Chỉ là hỏi một chút mà thôi, thực ra ta cũng cảm thấy không nên trả bạc cho bọn họ. Nguyên Thanh đã thu về được tổng cộng bao nhiêu bạc?”

Lý Nguyên Thanh trả lời: "3-4 vạn, thôn chúng ta chiếm được khoảng 1 vạn lượng bạc. Còn lại là số tiền thắng được ở những nơi khác. Bây giờ đã rơi hết vào trong tay ta, ta sẽ sử dụng chúng, sẽ không tham lam số bạc này."

Lưu thị gật đầu một cái: "Mấy người này xứng đáng bị c.h.é.m ngàn nhát, cũng là công đức do bọn họ làm ra. Nếu không thì mấy kẻ này còn có thể gây họa cho rất nhiều người nếu như bọn họ vẫn còn ở bên ngoài, khiến người khác cửa nát nhà tan, mất cả người cả của."

Sau khi ăn cơm xong, bọn nhỏ trong phòng, đánh cờ chơi đùa.

Lưu thị nói chuyện cùng Liễu Phán Nhị, trò chuyện về những gì đã xảy ra ở thôn trong nửa năm này.

Lúc này ông cụ Chu nhân lúc trời tối, đến tìm Lý Nguyên Thanh.

Lý Nguyên Thanh trực tiếp sai người đưa

ông cụ Chu đến thư phòng.

Liễu Phán Nhi tự mình pha trà rồ đưa vào, đặt một ly ở trước mặt ông cụ Chu: "Dùng từ từ."

Ông cụ Chu thấy Liễu Phán Nhi tự mình châm trà cho ông ta thì không dám nhận, đứng dậy cảm ơn: "Đa tạ Đức Thụy phu nhân."

"Không cân cảm ơn, đều là người trong nhà." Liễu Phán Nhi đã hiểu ý của Lý Nguyên Thanh cho nên cũng vui vẻ lấy lòng ông cụ Chu.

Thấy Liễu Phán Nhi cũng coi mình là người trong nhà thì ông cụ Chu càng thêm yên tâm: "Tướng quân, phu nhân, thảo dân có chút chuyện muốn hồi báo." Lý Nguyên Thanh nhấp một ngụm trà, gật đầu một cái: "Nói đi, ta chờ." Ông cụ Chu lo lắng trong lòng, quả nhiên là Lý tướng quân cho ông ta cơ hội, may mắn mà ông ta nghe theo lời vợ kế, tới lấy lòng, hồi báo.

"Chắc hẳn Triệu Lão Lại đã nói hết tất cả những chuyện lúc trước ta làm ra, thảo dân cũng không giảo biện, đúng là trước kia ta đã làm ra nhiều chuyện đáng xấu hổ, mấy năm nay ta cảm thấy chuyện này có hại cho thiên hạ cho nên mang bạc đi mua mấy chục mẫu đất, sống an phận, không muốn tiếp tục làm những chuyện thương thiên hại lý kia nữa."

"Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ta không muốn, không có nghĩa là người khác cứ để cho ta sống cuộc sống an phận như vậy. Triệu Lão Lại và bọn buôn người lão già Thái lần trước đã từng là một bọn người với chúng ta. Chỉ là ta rửa tay gác kiếm không làm, bọn họ kiếm được nhiều tiên hơn ta, nhưng bọn họ sống phóng túng, cũng tiêu rất nhiều, cho nên cũng không tích trữ được bao nhiêu." "Đến già, bọn họ vẫn còn làm loại chuyện l.i.ế.m m.á.u người trên lưỡi kiếm như vậy, đi bên bờ sông mà không bị ướt giày, có kết quả hôm nay, ta cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Còn xin tướng quân và phu nhân tha cho ta một lần dựa vào việc ta đã thay đổi."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Chu đại thúc, không cần sợ hãi. Ngươi cũng đã nói đó là chuyện xảy ra rất lâu rồi, ta và tướng quân cũng không muốn truy cứu chuyện từ lâu như vậy."

Lý Nguyên Thanh nghe xong, gật đầu một cái: "Phu nhân nói đúng, Chu đại thúc, ngươi thật sự không cần nơm nớp lo sợ. Ngươi vẫn luôn muốn sống an phận qua ngày, chúng ta đều biết."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Lần trước ngươi bịt miệng lão già Thái, cũng là chuyện bất đắc dĩ"

"Hả?" Ông cụ Chu giật nảy cả mình, không dám tin: "Phu nhân, ngài... Ngài biết hết sao?"

Liễu Phán Nhi gật đầu, mặc dù lúc đó không bắt được, nhưng thông qua manh mối cùng đường chạy trốn thì có thể đoán được chuyện này là do ông cụ Chu làm.

"Đúng vậy, ta có nhiêu thuộc hạ như vậy, cũng không phải người ăn không ngôi rồi. Chẳng qua là lúc đó không bắt được cho nên cũng mặc kệ. Huống chỉ, khi đó lão già Thái được đưa đến đại lao huyện nha cũng bị người khác độc c.h.ế.t bỏ mình. Lúc đó ta cũng biết chuyện này không đơn giản, đối với ngươi, ta cũng cảm thấy hiếu kỳ hơn."

"Mặc dù ta không ở trấn Cát Tường, nhưng ta có người dưới trướng, khi biết có người tới tìm ngươi thì đã chú ý đến Triệu Lão Lại. Có thể nói từ khi Triệu Lão Lại vừa vào thôn Cát Tường thì hắn ta đã bị người của ta giám sát."

Lưng ông cụ Chu phát lạnh, cảm thấy vô cùng may mắn khi tới nhận tội: "Phu nhân minh giám."

Liễu Phán Nhi đi tới, nhìn về phía ông cụ Chu, cười cười: "Muốn quản lý tốt một thị trấn thì đương nhiên phải hao tâm tổn trí. Sau khi khảo sát, ta và tướng quân đều cảm thấy ngươi cũng đáng tin cậy, Anh Nương ở nhà ngươi cũng càng ngày càng hiểu chuyện. Sau này sẽ là thân thích, thường xuyên qua lại."

Ông cụ Chu vui vẻ trong lòng, khom mình hành lễ: "Nhờ phu nhân và tướng quân cất nhắc."

Lý Nguyên Thanh cười cười, nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn có chút chuyện công muốn hỏi Chu đại thúc."

Liễu Phán Nhi gật đầu đáp lời: "Cac ngươi làm việc di ta đi ra ngoài trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK