Cố Tấn đi tới phủ tổng đốc.
Hôm nay Cố Thiệu cũng nghỉ, đang chờ Cố Tấn!
Trong hoa viên, Cố Thiệu lại răn dạy Cố Tấn thật nghiêm khắc, mấy lời này cũng không dễ nghe.
"Nghe nói gần đây ngươi chăm chỉ học tập, vậy thì đến thư phòng của ta, ta sẽ kiểm tra ngươi một chút."
"Vâng, tam thúc." Cố Tấn ủ rũ, hơi cúi đầu, mặt lộ vẻ buồn rầu đi theo sau.
Ngay khi bọn họ rời khỏi hoa viên, một tạp dịch từ trong bụi hoa leo ra, ghi nhớ những lời trong cuộc đối thoại vừa rồi của Cố Thiệu và Cố Tấn.
Hắn ta còn muốn tiếp tục đi vào trong nghe lén, nhưng đó là thư phòng của Tổng đốc đại nhân, người không có phận sự thì không được phép tới gần.
Nhưng mà, tạp dịch này cũng không đi xa, mà chỉ làm việc ở gần đó, hi vọng có thể nghe được chút lời gió thổi cỏ lay. Đến trong thư phòng, Cố Tấn thở một hơi dài nhẹ nhõm, võ vỗ lồng n.g.ự.c của mình. "Tam thúc, ta làm như thế được không?” Cố Thiệu cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía đứa cháu này có thêm mấy phần khen ngợi.
"Không tệ, nếu như không biết chân tướng thì ta cũng bị ngươi lừa gạt."
Cố Tấn gãi đầu: "Tam thúc, nói ngắn gọn, ta thấy có rất nhiêu người nhìn ta chằm chăm ở bên ngoài, không biết có phải là ta đã làm gì sai lâm hay không?”
Cố Thiệu gật đầu, khuôn mặt dần dần nghiêm túc.
"Không phải ảo giác của ngươi, cho dù là ở trong học đường hay là ở bên ngoài, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào ngươi." "Có người ta phái ra bảo ve ngươi, cũng có mấy người Kawamoto Jiro quan sát ngươi, khảo nghiệm ngươi."
"Cho dù ở trong phủ chúng ta thì cũng có người bị bọn họ xếp vào, cho nên ta mới diễn một tuồng kịch ở hoa viên với ngươi."
"Ngươi không tệ, tính cách ngay thẳng cố chấp, khiến bọn họ tin tưởng không nghi ngờ. Gần đây bọn họ có thể sẽ tiến hành bước tiếp theo."
Cố Tấn cười, hạ giọng, nói trong lòng đã có dự định.
"Tam thúc, tối qua, Cố Tam ném bạc cho ta, khiến ta chấp nhân khuất nhục." "Kawamoto Jiro liền nói với ta, sẽ dẫn ta đi kiếm tiền. Để ta lấy thân phận của mình thế chấp với thương gia Kim Lăng đổi lấy hàng hóa, vận chuyển về nước Nhật bán."
"Nhưng mà, lúc đó ta chưa đồng ý ngay. Phải nói cho người biết trước. Đợi đến lần sau hắn kéo ta thì ta sẽ đồng ý." Cố Thiệu nhìn lại, ánh mắt hiểu rõ.
Cố Tấn vội vàng nói: "tam thúc, ta không vì tiền, người nghe ta giải thích rõ ràng." "Kawamoto Jiro đang dẫn ta vào cuộc, cho nên hắn mang ta đến chỗ thương gia, hẳn là đồng bọn của bọn họ, tất cả những người gặp cũng là người của bọn họ." "Mặt khác, bọn họ còn nói hải vận rất an toàn, có thể chống lại bão ở trên biển. Đương nhiên là ta không tin, vì để cho ta tin tưởng, Kawamoto Jiro sẽ phải thể hiện sức mạnh của bọn họ."
"Như vậy thì ta có thể lên thuyền để xem, nói không chừng còn có thể đi xung quanh xưởng đóng tàu một vòng, xem mình có thể lấy được bản vẽ không."
Cố Thiệu kinh ngạc, không nghĩ tới Cố Tấn lại can đảm nghĩ như vậy.
"Suy nghĩ của ngươi rất tốt, người bình thường đi xem thuyền lớn, kiểm nghiệm năng lực vận chuyển của đối phương, nhưng đến xưởng đóng tàu thì cũng quá tận lực. Cố Tấn sững sờ, hiểu ra, vỗ vỗ đầu của mình.
"Tam thúc nói rất đúng, vừa rồi ta cũng có chút tự cho là đúng, thiếu chút lộ tẩy, may là có tam thúc nhắc nhở."
Cố Thiệu cười cười: "Thật ra ngươi làm rất tốt, nhất là lý do ngươi từ chối đến thanh lâu. Tấn nhi, ngươi có tài năng như cha mình."
"Năm đó ngươi còn nhỏ, không lĩnh hội được phong thái của cha ngươi. Mẹ ngươi cũng là nữ tử nổi bật, tổ mẫu ta cũng thường xuyên khen ngợi."
"Ngay cả lúc tổ phụ dạy dỗ ta thì cũng khen ngợi cha ngươi. Ta không bằng cha ngươi, có thể tưởng tượng được, nhị ca tài hoa hơn người, kinh tài tuyệt diễm."
"Thế nhưng trời cao đố ky anh tài, phụ
thân ngươi có sức khỏe yếu, qua đời
sớm. Bình thường ngươi cũng chăm chỉ
đọc sách, nhưng cũng phải chú ý luyện
võ, đánh Ngũ Cầm Hi bảo vệ sức khỏe."
Cố Tấn nghe thấy tam thúc nhắc đến phụ
thân thì mắt hơi đỏ lên.
DTV
Ấn tượng của hắn ta với phụ thân chỉ còn
mơ hồ.
Từ nhỏ hắn ta đã nghe người khác khen
ngợi tam thúc mà nói lớn lên, bây giờ lại
thấy tam thúc khen ngợi phụ thân.
Nói phụ thân của hắn ta lợi hại hơn.
Ấn tượng của Cố Tấn với cha mình cũng
không sâu, thật ra chỉ có chút khác biệt
nhỏ so với dáng vẻ của Cố Thiệu.
"Tam thúc, ta nhớ rồi, tương lai ta cũng sẽ
giống như cha, sẽ giống tam thúc."
Cố Thiệu cười cười, vỗ vỗ bả vai Cố Tấn, không tiếc lời khen ngợi.
"Thật ra ngươi tài giỏi hơn cả ta và cha ngươi. Lúc chúng ta bằng tuổi ngươi thì cũng không có kinh nghiệm đối phó với người Nhật như ngươi."
"Ngươi không chỉ biết, hơn nữa còn vượt quá mong chờ của ta, rất ưu tú. Cố gia ta có hậu bối là ngươi, đúng là rất vinh quang.
Cố Tấn nghe thấy tam thúc khích lệ thì trong lòng vô cùng tự hào.
Chờ sau này hắn ta công thành danh toại thì hắn ta nhất định phải để lại ấn tượng sâu đậm trên gia phả Cố gia.
"Tam thúc, ta nhất định sẽ cố gắng. Cố Tấn cười cười, sắc mặt tự hào.
Cố Thiệu gật đầu: "Vậy bây giờ ta sẽ ra đề mục cho ngươi, đợi chút nữa còn phải mắng ngươi một trận."
"Nhớ kỹ, lời ta mắng ngươi không phải ta thật lòng, cũng chỉ là diễn kịch, lừa gạt người khác."
"Nếu như trong lòng ngươi không thoải mái thì ngươi cứ nghĩ ở trong lòng là ta đang khen ngươi."
Cố Tấn lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Tam thúc, ta hiểu rõ. Người đừng lo lắng cho ta.
"Chuyện chúng ta diễn xuất cũng là giả. Từ nhỏ đến lớn, tằng bá tổ mẫu nuôi dưỡng ta, tam thúc dạy ta bảo vệ ta, ta biết tốt xấu."
"Đây đều là do ta cam tâm tình nguyện, tử tôn Cố gia ta biết rõ giàu có thì làm việc tốt cho xã hội, nghèo thì chỉ lo thân mình, Tấn vẫn luôn nhớ kỹ điều này." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Bây giờ Tấn có cơ hội bảo vệ Đại Chu, Cố gia ta, đó là vinh hạnh của Tấn, tuyệt không hối hận."
Cố Thiệu cười, bên trong cặp mắt sáng ngồi kia, có ngàn vạn ngôi sao.
Hơn nữa, bây giờ hắn ta cũng hâm mộ nhị ca, lại có một nhi tử tốt như thết
Muốn thành hôn! Muốn sinh con trail
Đương nhiên, hắn ta cũng muốn một nữ nhi hoạt bát như A Nam.
Bây giờ, khung cảnh đó chót kia trong đầu hắn ta ngàng càng rõ ràng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cửu công chúa cứ như vậy mà hiện lên trong đầu của hắn ta.
Cố Tấn đang làm đề, cũng không phát hiện tam thúc khác thường.
Đợi đến lúc Cố Tấn làm tốt, Cố Thiệu xem xong thì gật đầu một cái: "Không tệ, có tiến bộ hơn so với trước đó."
"Không nghĩ tới mặc dù trong lòng ngươi đang che giấu làm việc, nhưng mà càng bình tĩnh hơn, đúng thật sự không tệ."
Cố Tấn cười cười: "Vì phải dựng lên hình tượng học thuộc trước mặt Kawamoto diro, đương nhiên là ta phải hăng hái chăm chỉ học hành."
"Hơn nữa, bây giờ ta còn bị chuyện không được vào kinh thành đi thi kích thích. Nếu bình thường không dụng công đọc sách thì sẽ bị lộ tẩy."
Trong mắt Cố Thiệu ý cười, gật đầu: "Không tệ, nhớ kỹ, bây giờ ta sẽ xé bài thi của ngươi, sau đó bắt đầu mắng ngươi." "Ngươi thì sao, phải hầm hừ mà lao ra, trở lại trong phòng đập loạn một trận. Sau khi ta biết được thì sẽ mắng ngươi một trận nữa rồi ngươi liên xuất phủ."
"Ta tin là Kawamoto Jiro sẽ chờ ngươi ở vị trí cách đây không xa, ngươi dẫn Kawamoto Jiro đi uống rượu, nhưng không mang hầu bao không có bạc, bị người khác mỉa mai."...
Cố Tấn gật đầu, mắt lộ vẻ hưng phấn: "Tam thúc, ta hiểu rồi, ta biết nên làm như thế nào."
Khuôn mặt Cố Thiệu tối sâm, hét lớn một tiếng: "Ngươi xem xem mình viết cái gì đây, không ra gì cả. Không để ngươi đi kinh thành tham gia khoa cử thực sự là điều đúng đắn!"