Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu đại tướng quân gật đầu: "Đường muội là Hoàng Hậu nương nương, Triệu gia chúng ta đánh giặc đều là vì bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, thậm chí vì Đại Hoàng Tử đánh giặc. Nhưng Lý Nguyên Thanh là vì Đại Chu, cố gắng hết sức bảo vệ tướng sĩ thủ hạ, khiến người ta kính nể. Sau này nhìn thấy Lý tướng quân giống như nhìn thấy ta, không được vô lễ."

"Vâng, đại tướng quân." Triệu thị vệ đáp, hiểu được uy danh ngày càng tăng của Lý Nguyên Thanh ở trong tầng lớp quan binh trung và thấp không phải tự nhiên mà có.

Triệu đại tướng quân tiến vào nói vài câu cổ vũ mọi người, lúc này mới lôi kéo Lý Nguyên Thanh đi đến yến tiệc mừng công.

Trên đường đi, Lý Nguyên Thanh hỏi: "Đại tướng quân, mỗi ngày bốn vạn tù binh kia sẽ tốn rất nhiều lương thực, phải xử lý như thế nào?"

Triệu đại tướng quân cười ha ha: "Một ngày cho ăn một bữa cơm, không chất đói là được, đương nhiên không thể chiêu đãi ăn ngon uống tốt, tù binh phải có ý thức của tù binh.

Lý Nguyên Thanh nở nụ cười, hắn rất thích tính cách sảng khoái thẳng thắn của Triệu đại tướng quân: “Sau đó thì sao? Bệ hạ sẽ làm gì với những tù binh này? Cũng sẽ không để Tây Vân quốc tấu chương cầu xin vài câu thì lập tức thả bọn họ đi chứ?"

Triệu đại tướng quân cũng hơi lo lắng: "Tin thắng trận đã đưa lên. Lần này ngươi đánh trọng thương chủ lực của Tây Vân quốc, trong đó còn có Tam vương gia của Tây Vân quốc, người am hiểu dẫn binh đánh giặc nhất. Bên cạnh có rất nhiều con cháu quý tộc huân quý của Tây Vân quốc. Ta đoán rằng Tây Vân quốc đã phái sứ đoàn đi kinh thành, tìm kiếm hòa bình, không xâm chiếm lẫn nhau."

"Đúng là trò cười, đánh bại thì cầu hòa. Đánh thắng thì lại cướp bóc bá tánh biên cảnh. Tây Vân quốc này mà làm mua bán kiếm lời thì sẽ không lỗ. Nếu ta là Hoàng Đế Tây Vân quốc, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh." Đối với biện pháp xử lý như vậy Lý Nguyên Thanh rất không hài lòng: "Ký kết ước định, vài năm sau, đợi đến khi bọn họ hồi phục lại, binh hùng tướng mạnh thì bọn họ sẽ xé rách nó, tác dụng dường như bằng không.

Đương nhiên Triệu đại tướng quân cũng biết tình huống như vậy, cũng thấy hơi bất lực nói: "Haiz, là người đứng đầu triêu đình quốc gia, phải có phong thái như vậy. Không thể cứ đuổi theo mãi không rời, nếu không sẽ bị người ta khinh thường."

"Bị ai khinh thường?" Lý Nguyên Thanh cười nhạo, không cho là đúng, vẻ mặt kiệt ngạo bất tuân*: "Không phải là những văn thần trên triều đình miệng đây nhân nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ sao? Miệng họ đóng miệng mở miệng đều là thúc đẩy các cuộc đàm phán hòa bình, họ cảm thấy vì Đại Chu mà muốn hòa bình. Nhưng nếu như không có các tướng sĩ ở biên cương không để ý đến sống c.h.ế.t mà chiến đấu thì lấy đâu ra hòa bình đây? Tóm lại, mạt tướng cảm thấy không thể xử lý tù binh như trước kia, phải để cho Tây Vân quốc chảy nhiều máu. Lần sau lại muốn xé bỏ ước định hòa bình thì cũng phải suy nghĩ một chút đến cái giá phải trả cho sự thất bại có thể chịu đựng được không."

Nếu như có thể dùng được thì hắn sẽ lập tức viết thư cho Hoàng Đế muội phu ở kinh thành.

Triệu đại tướng quân sửng sốt, dừng bước, nhìn về phía Lý Nguyên Thanh. Hắn biết Lý Nguyên Thanh mưu lược hơn người, chiến thuật xảo quyệt ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ thật sự có thể nghĩ ra cách tốt khác: "Nguyên Thanh, ngươi có cách gì tốt không? Nói ta nghe thử xem."

*ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuân thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kìm hãm được.

Lý Nguyên Thanh thấy Triệu đại tướng quân để ý, cung kính trả lời: "Đại tướng quân, đầu tiên phải hiểu một điểm, ngay từ đầu những tù binh này là đến xâm lược chúng ta, không phải có ý tốt đến làm khách. Vì vậy, chúng ta không cần phải nương tay. Đây đều là những tướng sĩ vất vả mới bắt được, bọn họ muốn trở về thì nhất định phải bỏ tiền chuộc về."

"Chúng ta quy định giá rõ ràng, không lừa già dối trẻ. Vương gia là 10 vạn lượng bạc, quận vương 8 vạn lượng bạc, dựa theo thân phận cao thấp, binh lính bình thường 20 lượng bạc một người. Bốn vạn người này có thể mang đến cho Đại Chu chúng ta mấy trăm vạn lượng bạc. Quân phí đánh giặc của chúng ta đã đủ rồi, có số bạc này, chúng ta đổi mới vũ khí, thêm một chút trợ cấp cho các tướng sĩ phía dưới, không phải rất tốt sao? Mất nhiều bạc như vậy để cho Tây Vân quốc ném chuột sợ vỡ đồ, lần sau khi xé ước định cũng phải nghĩ lại xen bạc trong nhà có đủ bồi để thường không?"

Triệu đại tướng quân cẩn thận cân nhắc, có lý, nếu Hoàng Đế Tây Vân quốc không muốn bỏ tiên chuộc lại những con cháu huân quý này, có lẽ ngôi vị hoàng đế của hắn cũng không ngôi vững được.

Tuy nhiên rất nhanh Triệu đại tướng quân đã nghĩ đến điểm khó khăn trong đó: "Có lẽ những đại nhân trên triêu đình sẽ không đồng ý, cảm thấy làm như vậy bất nhân."

Lý Nguyên Thanh hừ lạnh, tranh đấu theo lý: "Đại tướng quân, đầu tiên xé hủy ước định hòa bình chính là Tây Vân quốc, họ là bên sai, chiến tranh là do bọn họ khơi mào. Làm mua bán nếu như không giữ lời hứa thì số tiền bỏ ra đặt cọc, sẽ không được trả lại, huống chỉ là hai nước giao binh! Bên phạm sai lâm, nhận tội nói vài câu đẹp đẽ, có thể lừa gạt cho qua, đương nhiên là không được."

"Dù sao Đại Chu chúng ta bị ép đánh giặc, cũng phải tiêu tốn các loại quân phí và tiền an ủi chăm sóc. Thứ hai, việc làm này có tác dụng sâu sắc hơn. Mấy trăm vạn lượng bạc, vốn Tây Vân quốc cũng không thể lấy ra một lần, cũng chỉ có thể chuộc lại một bộ phận người. Chuộc lại vương gia và huân quý phía trên, tất nhiên sẽ làm lạnh lòng tướng sĩ tâng lớp dưới."

"Chuộc lại binh lính cấp thấp phía dưới, huân quý phía trên sẽ không đồng ý, người nhà của những người đó đều có thế lực ở Tây Vân quốc, tất nhiên sẽ làm loạn. Cuối cùng, những văn thần kia nói nhiều tù binh như vậy, nuôi dưỡng lãng phí lương thảo. Chúng ta lại bắt bọn họ làm việc, không làm việc thì sẽ không cho cơm ăn. Dù sao cũng sẽ không nuôi những người này vô ích. Nhất cử lưỡng tiện, chuyện tốt như vậy mà cứ như thế bỏ qua, mạt tướng cảm thấy đáng tiếc."

Triệu đại tướng quân sau khi nghe lý Nguyên Thanh nói xong, vô cùng kinh hãi, thật rất muốn lột đầu của Lý Nguyên Thanh ra xem rốt cuộc là lớn lên như thế nào?

Vậy mà hắn lại có thể nghĩ ra cách tốt như vậy, không chỉ có lý do với bên ngoài, bên trong cũng có thể làm cho những lão đại thần kia câm miệng.

Hiện tại Triệu đại tướng quân dốc lòng bồi dưỡng Lý Nguyên Thanh, sau này tiên đồ của Lý Nguyên Thanh tất nhiên sẽ rất tốt.

Lý Nguyên Thanh cung kính trả lời: "Đa tạ Đại tướng quân."

Chiến thắng dồn dập, đã không thể dùng để hình dung Lý Nguyên Thanh, mỗi một trận chiến đều tất thắng, hơn nữa còn đều là đại thắng.

Trước kia bọn họ còn không phục Lý Nguyên Thanh có thể được Triệu đại tướng quân tán thưởng, nhưng bây giờ Lý Nguyên Thanh đã dùng công trạng thật sự để làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.

Trong yến tiệc mừng công, các tướng quân nhìn thấy Lý Nguyên Thanh đi theo bên cạnh Triệu đại tướng quân, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Nửa năm nay, cả quân doanh chói mắt nhất chính là Lý Nguyên Thanh, đạt được công trạng nhiều nhất cũng là Lý Nguyên Thanh.

Triệu đại tướng quân kích động hưng phấn, lại đưa tay vỗ vỗ thật mạnh vào vai Lý Nguyên Thanh: "Nguyên Thanh, vẫn là tiểu tử ngươi đầu óc linh hoạt, vậy mà lại có thể nghĩ ra cách tốt như vậy. Ý của ngươi, ta biết rồi. Lát nữa ta sẽ lập tức viết tấu chương, tám trăm dặm gấp gáp đưa về kinh thành. Yên tâm, đây là chủ ý do ngươi nghĩ ra, bổn tướng quân tuyệt đối sẽ không quên công lao của ngươi, nhất định bẩm báo bệ hạ."

Trước tiên kết giao với một vị tướng quân trẻ tuổi tiền đồ rộng mở luôn tốt hơn trở mặt.

Bởi vì trong quân không cho phép uống rượu, cho dù là tiệc mừng thì chẳng qua là đồ ăn nhiều hơn một chút, mùi vị tốt hơn một chút.

Triệu đại tướng quân nhớ bởi vì lần này đánh giặc mà Lý Nguyên Thanh hai ngày hai đêm không ngủ, sau khi ăn cơm xong thì lập tức để lý Nguyên Thanh về nghỉ ngơi.

Đúng là Lý Nguyên Thanh cũng vô cùng mệt mỏi, sai người chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

Lúc Lý Nguyên Thanh tựa vào bên chậu than để hong khô tóc. Lúc này người hầu cận bên cạnh Lưu Khuê cầm một cái bọc nhỏ đi tới.

Lưu Khuê cung kính nói: "Lý tướng quân, đây là thư từ huyện Thôi Dương Giang Nam.”

Lý Nguyên Thanh nhận lấy, không ngẩng đầu nói: "Nhận được lúc nào vậy?"

Lưu Khuê trả lời: "Nửa tháng trước! Khi đó ngài đang đánh giặc bên ngoài."

Mở vỏ bọc bên ngoài ra bên trong có bảy tám lá thư.

Mặc dù bức tranh không đẹp lắm nhưng cũng khá trẻ con.

Trên đó có mấy chữ và một bức tranh. Nhìn tên bên trên hóa ra là thư của tiểu nữ nhi Lý Nam viết.

Không chỉ một, là một đống nhỏ nguyên bảo.

*Đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.

Vẽ một củ khoai lang đỏ, vẽ lúa gạo, sau đó mặt sau có một mũi tên đổi thành vàng bạc nguyên bảo*.

Lý Nguyên Thanh thấy rõ, đây là đồ trông trong nhà, bán được khá nhiều tiền.

Bức thư trên cùng rất dày, Lý Nguyên Thanh mở ra xem.

Vốn hắn không biết làm thế nào để đối mặt với đứa nhỏ, với thê tử của nguyên thân Lý Nguyên Thanh để lại, nhưng nhìn thấy những lá thư chân thành này, hắn cảm thấy không thể đứng ngoài cuộc.

Bức thư của Lý Tiểu Bảo không phải là tranh mà viết chữ, viết những từ đơn giản coi như ngay ngắn, nhưng viết đến chữ phức tạp thì lại viết rất lớn. Trong thư cậu nhóc viết về những chuyện trong nhà, hy vọng phụ thân sớm trở về.

Lý Nguyên Thanh nhìn bức thư bọn nhỏ viết, trong lòng d.a.o động. Bức thư thứ hai là của là cặp song sinh Lý Tiểu Bảo và Lý Nam.

Cái này... nét chữ này rất quen thuộc!

Đối với bốn đứa trẻ, hắn không chỉ phải trả tiền mà còn phải bỏ ra công sức để không phụ lòng chân thành của bọn trẻ.

Mãi cho đến bức thư cuối cùng, Lý Nguyên Thanh nhìn thấy chữ trên phong thư, đồng tử co rút lại, chớp chớp mắt, vươn bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve nét chữ thanh tú.

Mặc dù không thể chấp nhận người thê tử gốc, nhưng nếu thê tử của Lý Nguyên Thanh sẵn sàng tái giá thì hắn sẽ ủng hộ.

Đây là chữ của cô bé kial

Hắn có thể sống lại trong cơ thể của một người cổ đại tên là Lý Nguyên Thanh, vậy thì sao Liễu Phán Nhi không thể sống lại trong cơ thể của một người cổ đại tên là Liễu Phán Nhi chứ?

Vốn tưởng rằng chỉ là cùng tên cùng họ, chỉ cho rằng là trùng hợp, không thể là cùng một người.

Nhìn thấy trên đó viết Liễu Phán Nhi, ba chữ này càng làm cho Lý Nguyên Thanh đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.

Lý Nguyên Thanh nhận ra, đây chính là chữ viết của nha đầu kia.

Nhưng bây giờ xem ra, vẫn là hắn kiến thức hạn hẹp.

Lý Nguyên Thanh nhanh chóng mở phong thư ra, bên trong có hai tờ giấy mỏng gấp lại, lời nói trên đó rất đơn giản.

Hai tay Lý Nguyên Thanh run rẩy, mắt của hắn cay cay.

Nàng ấy cũng ở đây!

Thật trùng hợp, đó lại là thê tử của Lý Nguyên Thanh, bọn họ hiện tại còn là vợ chồng.

Chẳng lẽ là ước nguyện của hắn ở trước Phật đã thành hiện thực rồi sao?

Về phần trong thư viết hòa ly, Lý Nguyên Thanh chỉ coi là giả nên trực tiếp bỏ qua, đương nhiên hắn không đồng ý. Còn về phân cha mẹ nguyên thân Lý Nguyên Thanh, hắn đã có cách đối phó.

Trên thực tế, cách này vừa đơn giản vừa hơi bá đạo nhưng lại khá hiệu quả.

Chỉ cần Lý lão đầu cùng Lý lão đầu quá đáng thì hắn sẽ đánh hai ca ca Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Vũ. Nếu như hắn đánh con trai của bọn họ cũng không thể khiến lão nhân và lão thái thái kiềm chế lại thì hắn sẽ dạy Lý Đại Bảo luyện võ, cho Lý Đại Bảo đánh cháu trai của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK