Con bé là khuê nữ tốt, đương nhiên nghe lời phụ thân nói: "Đúng là muốn cọ lưng, đến đây, phụ thân mang về cho chúng ta một hòm quà, đang để ở kia cho chúng ta chọn lựa."
Vừa nghe có quà, Lý Nam lập tức hăng hái: "Mẫu thân, vậy người chà lưng cho phụ thân thật tốt."
Liễu Phán Nhi đỏ mặt, véo cánh tay Lý Nguyên Thanh.
"Được!" Lý Nguyên Thanh cười ha ha, ra cửa lập tức bế Liễu Phán Nhi lên rồi đi thẳng đến phòng ngủ.
Hạ nhân đã chuẩn bị nước nóng từ trước, lúc này mang theo thùng gỗ lớn đưa vào.
Lý Nguyên Thanh nhảy vào, từ trong ra ngoài rửa sạch sẽ, Liễu Phán Nhi không chỉ chà lưng cho Lý Nguyên Thanh, còn giúp hắn gội đầu.
Nhìn vết thương trên người Lý Nguyên Thanh, Liễu Phán Nhi đau lòng: "Lại có thêm mấy vết thương, nhất định rất đau."
Lúc này nàng ấy nhớ rõ lúc tới kinh thành dì Lưu đã dặn dò nàng ấy hầu hạ phu nhân và tướng quân, cố gắng tạo cơ hội cho phu nhân và tướng quân ở một mình thì trong nhà mới có thể có thêm thiếu gia và tiểu thư.
"Vậy chúng ta đều phải sống thật tốt." Liễu Phán Nhi gật đầu, hôn lên lưng Lý Nguyên Thanh.
Lý Nguyên Thanh không thèm quan tâm, trực tiếp kéo rèm lên: "Chúng ta là phu thê..."
Liễu Phán Nhi thét chói tai một tiếng, vội vàng che miệng lại: "Chuyện này không tốt lắm?"
Lý Nguyên Thanh đang là thời điểm tuổi trẻ cường tráng, một năm không gặp, đương nhiên nhớ nhung, vội vàng đứng dậy, tùy ý lau người rồi lập tức bế Liễu Phán Nhi lên giường.
Sau đó, Miêu Nhi tỷ canh giữ bên ngoài vội vàng đóng cửa lại, lui vê phía sau vài bước, sau đó cũng đuổi những người khác ra xa một chút.
Lý Nguyên Thanh nở nụ cười, cầm tay Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, trong lòng ta biết rõ lúc nào cũng muốn bảo vệ mạng nhỏ này. Ta ở đây để sống với nàng suốt đời."
Lý Nguyên Thanh cẩn thận suy nghĩ một chút: "Bệ hạ, có phải muốn ra tay với Thần Vương không?”
Lý Nguyên Thanh nhướng mày hỏi: "Cố Thiệu nói thế nào?"
Liễu Phán Nhi cười trả lời: "Cố đại nhân nói bệ hạ sẽ sắp xếp một việc cho chàng, còn muốn hai người cùng nhau làm việc. Nhiệm vụ ở Giang Nam."
Sau một trận mưa mây, Liễu Phán Nhi gối đầu lên cánh tay Lý Nguyên Thanh: "Lúc trước ta đã hỏi thăm Cố tướng quân, bệ hạ có đồng ý cho chàng trở về phủ Lô Dương luyện binh không."
Ánh mắt Liễu Phán Nhi lộ vẻ tán thưởng: "Nam nhân của ta đúng là lợi hại, vừa đoán đã trúng. Nhưng đó là bí mật, chàng không nên nói. Ta cảm thấy cho dù bệ hạ sắp xếp chàng với Cố Thiệu làm việc cùng nhau nhưng cũng sẽ lấy tên tuổi khác."
Lý Nguyên Thanh cười khẽ: "Hiện tại triều đình ổn định, dân chúng cũng yên ổn. Chỉ có duy nhất phủ Lô Dương không yên ổn, đó chính là do quận vương Thần Vương. Lúc trước, vũ khí chúng ta lấy được lại là đồ thứ phẩm, dùng vài lần mà vũ khí đã bị hư hỏng. Chúng đều được chế tạo dưới sự giám sát của Thần Vương. Khi đó Triệu đại tướng quân không bứt dây động rừng mà điều tra rõ tình hình rồi báo lên bệ hạ."
"Mặt khác, hiện tại có thể để cho ta và Cố Thiệu cùng nhau làm việc thì tuyệt đối không phải là chuyện linh tinh mà nhằm vào một người quan trọng nào đó. Đồng thời trở về Giang Nam, như vậy ta suy đoán khả năng là muốn đối phó với Thần Vương."
Liễu Phán Nhi sửng sốt, hạ thấp âm thanh hỏi: "Sao chàng biết Thần Vương có chuyện?”
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Đúng, bề ngoài Thần Vương vẫn luôn thần phục bệ hạ, nếu như không có chứng cớ thì tuyệt đối không thể tự tiện ra tay."
Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lý Nguyên Thanh: "Ông xã, ta nói với chàng một chuyện. Trước đó chàng bảo Hoắc Thành Đạt đến nhà những người lính đã xuất ngũ đáng tin cậy, mời họ đến trấn Cát Tường. Đại ca Trân Quảng Nam vì trong nhà có việc nên cho hai nhi tử đến đây."
"Đi tới huyện Thôi Dương, vậy mà trên đường từ huyện Thôi Dương đến trấn Cát Tường chúng ta bọn họ lại bị người ta đánh thuốc mê. May mà ta tình cờ gặp được, trời tối xe ngựa nhà chúng ta không thấy rõ nên đụng phải xe trâu của lão già kia, rơi xuống mương."
"Phát hiện có điểm đáng ngờ sau đó ta đã cứu họ và bắt được ông già buôn người kia. Buổi tối đó ở trấn Cát Tường chúng ta vậy mà lại có người đến g.i.ế.c người diệt khẩu. Người kia không thành công bị bắt đưa đến huyện nha, nhưng không ngờ tối hôm đó đã bị đầu độc chết."
"Từ đó kết luận, đây không phải là kẻ buôn người bình thường. Lưu huyện lệnh phái người tới, tự mình nói cho ta biết, bảo ta không được tiếp tục điều tra, khả năng cái này có liên quan đến mỏ bạc Tây Sơn. Mỏ bạc Tây Sơn là sản nghiệp của Thần Vương."
Lý Nguyên Thanh nghe nói như vậy thì lập tức ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đánh thuốc mê hai thanh niên khỏe mạnh, đây không phải là kẻ buôn người bình thường. Những tình huống như thế này chủ yếu là được bán trong mỏ. Lưu huyện lệnh nghi ngờ hẳn là đúng. May mắn là nàng đã không theo dõi, nếu không nàng và bọn nhỏ sẽ gặp nguy hiểm."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta không ngốc, ta vừa nhìn những người đó không từ thủ đoạn cũng muốn g.i.ế.c người diệt khẩu thì ta đã biết chuyện này không phải một mình ta có thể đối phó được. Bởi vậy, ta đã chấp nhận kết quả xử lý của huyện nha. Sau đó bình an vô sự, Thân Vương cũng không đến tìm ta gây phiền phức."
Lý Nguyên Thanh cười lạnh: "Người làm chuyện xấu, trong lòng đều chột dạ, đương nhiên hắn ta không dám tìm nàng gây phiên phức, tiếc không thể trốn tránh nàng. Tuy rằng ở địa phương nhà chúng ta không có bối cảnh gì nhưng nàng là người được bệ hạ coi trọng."
"Lỡ như để nàng phát hiện ra điều gì rồi nói vài câu trước mặt bệ hạ thì lập tức có thể mang đến phiền toái cho hắn ta. Nếu nàng đã tin tưởng phán đoán suy luận đoán của quan phủ, sẽ không nói lung tung, đương nhiên Thần Vương cũng sẽ không tìm nàng gây rắc rối."
Nói xong lời này, bụng Lý Nguyên Thanh kêu ùng ục, hắn đói.
Liễu Phán Nhi nở nụ cười: "Được, chuyện buôn bán thì làm ta được, nhưng liên quan đến những chuyện chính trị quân sự này thì ta không được. Còn phải dựa vào chàng."
Thấy Lý Nguyên Thanh không ngừng khen ngợi nàng, Liễu Phán Nhi cũng hơi ngượng ngùng: "Ta cũng căn cứ vào đại chiến lương thực ở kiếp trước, trường hợp thương mại quốc tế như vậy cũng nhận được gợi ý."
Không chỉ có thể kiếm tiền mà còn đạt được mục tiêu chính trị sâu sắc thông qua buôn bán.
Lý Nguyên Thanh khen ngợi Liễu Phán Nhi rất giỏi làm ăn: "Nàng rất lợi hại, lông cừu và len sợi, ngay cả Triệu đại tướng quân nghe xong cũng cảm thấy biện pháp của nàng rất tốt. Không cần một binh một tốt cũng có thể khống chế các quốc gia xung quanh."
Lý Nguyên Thanh ôm Liễu Phán Nhi, hôn lên trán nàng: "Dù sao Phán nhi nhà ta cũng rất tài giỏi."
"Được rồi, ta có lẽ đã hiểu được bệ hạ sẽ sắp xếp cho ta nhiệm vụ gì. Luyện binh là thật, nhưng một người ngoài sáng một người trong tối điều tra mỏ bạc Tây Sơn với Cố Thiệu cũng là thật. Lúc trước làm cho nàng và các con lo lắng sợ hãi, sau này ta trở vê sẽ bảo hộ mọi người, yên tâm đi."
"Phụ thân, mẫu thân, con đói bụng, bây giờ có thể ăn cơm được chưa?" Vừa rồi mấy lân Lý Nam muốn đi tìm phụ thân và mẫu thân nhưng đều bị tỷ tỷ ngăn lại: "Con muốn gọi phụ thân và mẫu thân nhưng đại tỷ luôn ngăn cản con, không cho con đi."
Mặc xong quân áo, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Sắc mặt Liễu Phán Nhi hồng hào, đôi mắt lưu chuyển phát ra ánh sáng rực rỡ.
Liễu Phán Nhi cười trộm, nhéo nhéo bụng Lý Nguyên Thanh: "Đói rồi sao? Mau lên ra ăn tối. Có lẽ bọn trẻ đang chờ chúng ta."
Trên mặt Lý Dung ửng đỏ: "Mẫu thân là con không tốt, không quản lý tốt đệ đệ muội muội.