Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cây đao trong tay của Liễu Phán Nhi tương đối nhẹ, cho nên không thể trực tiếp c.h.é.m đứt đầu của người đàn ông cường tráng kia, nhưng nó cũng đã cắt đứt động mạch chủ của hắn. Lúc này, m.á.u tươi phun ra như cột nước, và m.á.u tươi của hắn cũng đã b.ắ.n tung tóe lên người của Liễu Phán Nhi. Người đàn ông cường tráng không dám tin, mở to đôi mắt như mắt của con trâu, tay hắn chỉ thẳng về phía Liễu Phán Nhị, cơ thể hắn trở nên yếu ớt, hắn tiến lên hai bước, sau đó ngã một cái đùng xuống đất. Người đàn ông cường tráng này có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ c.h.ế.t trong tay một cô bé, mà còn lại c.h.ế.t thảm như vậy! "Đại cal Một người đàn ông cường tráng khác với vẻ mặt hung hãn, thậm chí còn có một chút hoảng sợ khi nhìn thấy đại ca của hắn chảy quá nhiều máu, sau đó còn ngã lăn xuống đất nằm bất động: "Ta sẽ g.i.ế.c ngươi để báo thù cho đại ca." Người đàn ông cường tráng này kinh doanh đã nhiều năm, đương nhiên nhìn ra được đại ca của hắn đã vô phương cứu chữa, nhưng bất luận thế nào hắn cũng sẽ báo thù cho đại ca."Lão tam, mau đến đây

Liễu Phán Nhi vô cùng mệt mỏi và thở một cách hổn hển, nàng gần như sắp kiệt sức. Nhưng nàng không muốn chết, nàng vẫn bướng bỉnh trừng mắt nhìn về phía hai người đang câm đao lao vê phía nàng.

Người đàn ông gây yếu đó vốn tưởng rằng đại ca và nhị ca có thể xử lý được nữ nhân này, nhưng thật không ngờ đại ca lại bị nha đầu này c.h.é.m chất.

"Ta g.i.ế.c ngươi." Người đàn ông thấp gầy cũng xông tới, dùng cây gậy trong tay đập nàng.

Liễu Phán Nhi tránh được, sau đó đi vòng ra phía sau người đàn ông thấp gầy, dùng lực đá một cái thật mạnh vào lưng của hắn.

Người đàn ông thấp gầy ngã xuống, nằm sắp lên vũng bùn giống như một con ch.ó ăn phải phân.

Thật không may, Liễu Phán Nhi bị một người đàn ông cường tráng khác đá nàng một cái khiến nàng rơi xuống vũng bùn. Liễu Phán cố gắng leo lên, nhưng nó lại quá trơn trong khi nàng thì lại quá yếu đuối. Trong lòng nàng tuyệt vọng khi nhìn người đàn ông cường tráng càng ngày càng đến gần nàng.

Lúc này người đàn ông thấp gầy cũng leo lên, lao tới đá vào người Liễu Phán Nhi: "Ngươi không phải rất lợi hại sao? Ngươi chạy đi?"

DTV

"Nhị ca, đừng một đao g.i.ế.c ả, chúng ta tra tấn ả thật tốt, để báo thù cho đại ca đi." Người đàn ông cường tráng gật đầu, khuôn mặt đây hung dữ, trong lòng thì tràn ngập hận thù: "Tất nhiên, ta không chỉ muốn hành hạ a mà ta còn muốn bán ả cho nhà chứa thấp nhất, nơi ả sẽ làm kỹ nữ, ngủ với hàng nghìn người, bị hàng vạn người cưỡi lên người ả.

Trong mắt Liễu Phán Nhi hiện lên sự tuyệt vọng, nàng không muốn rơi vào tình cảnh đó nên chuẩn bị cắn lưỡi tự sát. Đúng lúc này, một mũi tên từ xa b.ắ.n ra, trúng vào sau tâm của người đàn ông cường tráng.

"AI" Người đàn ông cường tráng hét lên một tiếng, trực tiếp quỳ xuống, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, hắn không muốn chất.

Liễu Phán Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, là ai đã cứu nàng?

Người đàn ông gây gò nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi đến mức suýt ngã xuống, lúc này hắn không quan tâm là ai đã b.ắ.n mũi tên, liền co chân mà bỏ chạy. Liễu Phán Nhi nhìn thấy điều này không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này nên đã nhảy lên cam lấy cây đao c.h.é.m vào người hắn. Nếu cắt chỗ khác thì sẽ không g.i.ế.c được hắn, cho nên Liễu Phán Nhi quyết định cắt vào phần cổ người đàn ông gầy gò. Người đàn ông gây gò hoảng sợ, đôi chân trở nên yếu ớt, trước khi hắn kịp chạy đi rất xa thì đã bị Liễu Phán Nhi đuổi kịp.

Cây đại đao c.h.é.m ngang cổ người đàn ông gầy, khiến m.á.u tươi chảy ra, sau đó người đàn ông gầy gò ngã ngay xuống đất, nằm thoi thóp.

Liễu Phán Nhi lúc này đang thở hổn hển vì kiệt sức, hai chân yếu ớt, nàng quỳ trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau đang đi tới, Liễu Phán Nhi thậm chí không còn sức lực để quay đầu lại.

Nàng không biết là ai đến, và nàng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu người đến là người đi cùng với ba tên kia, thì Liễu Phán Nhi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để tự sát rồi. Ngay khi trong lòng của Liễu Phán Nhi đang thất thỏm bất an thì nàng nghe thấy giọng nói trâm tram của một người đàn ông từ phía sau truyên đến. "Vị cô nương này, cô nương vẫn ổn chứ?" Liễu Phán Nhi đầu tóc rối bời, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh nàng. Nàng nhìn thấy người đàn ông này với đôi lông mày hình kiếm trên thái dương, dáng vẻ đoan trang, đôi mắt trong sáng, nàng không nhìn thấy được hành vi dâm tà trong đôi mắt của chàng ấy. Sau khi chàng ấy nhìn thấy nữ nhi. Liễu Phán Nhi cảm thấy nhẹ lòng, sau đó nàng trả lời: "Đa tạ tráng sĩ đã cứu mạng, tiểu nữ vô cùng cảm kích"

Phía sau còn mấy tên đàn ông cường tráng vội vàng nói: "Lý Bách Hộ, nơi này khắp nơi đều là m.á.u tươi, hơn nữa lại là rừng rậm, rất nhanh dã thú tới đây." "Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi, nếu không khi dã thú tới đây, thì chúng ta sẽ không thể chống cự được."

Thấy những người này không có bạo lực, Liễu Phán Nhi liền nói: "Ở phía trước ngoài 23 dặm (1 dặm= 500m) có một ngôi miếu đổ nát, ta vốn định ở đó trú mưa, nhưng đúng lúc ba tên này lại ở bên trong."

"Họ muốn cướp bóc, hơn nữa còn muốn g.i.ế.c người, cho nên ta liền bỏ chạy. Chỉ là những tên này muốn diệt sạch, không tha cho ta, cho nên ta mới chống trả lại."

Trên thực tế, vừa rồi bọn họ đã ẩn náu an toàn trong một thời gian ở nơi này rồi, nhất định là vì ba tên kia người xấu này, cho nên Lý Bách Hộ của bọn họ mới ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng. Lý Bách Hộ gật đầu: "Ba tên này c.h.ế.t cũng chưa đền hết tội, mau đứng dậy hết đi, chúng ta cùng nhau trú mưa.”

Liễu Phán Nhi được khích lệ rất nhiều và nhanh chóng đứng dậy: "Đa tạ mấy vị tráng sĩ, chờ ta đến được thành Tây Bắc sau khi nhờ cậy được dì ta, ta nhất định sẽ cảm ơn mọi người thật tốt."

Lý Bách Hộ như có điều muốn nói: "Cô nương đi Tây Bắc thành à?"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, gia đình ta rất nghèo, cha mẹ ta đều đã c.h.ế.t hết rồi, ta không thể sống ở đó được, cho nên ta đến thành Tây Bắc để nhờ cậy dì ta.

"Gia đình dì ta đang làm kinh doanh ở thành Tây Bắc, họ mở một quán trọ tên là Cát Tường."

"Ta nghe mẹ ta nói rằng dì ta nấu rượu rất ngon, mọi người ở khắp nơi đều thích uống rượu trong quán trọ của họ."

Lý Bách Hộ hơi giật mình: “Quán trọ Cát Tường? Chủ nhân của nó tên gì?" Bởi vì họ có một nhiệm vụ nên họ cân phải hết sức cẩn thận.

Khi gặp một người trên đường, họ cũng phải kiểm tra cẩn thận, đề phòng có sơ hở.

Liễu Phán Nhi nghĩ rằng những người đó vừa gọi người đàn ông cao lớn trước mặt cô là Lý Bách Hộ, và đoán rằng những người này chắc chắn là quân lính.

"Dì ta họ Lưu, người mà dì ta lấy là họ Đỗ, tên là Tự Thành, ta cũng có văn thư để chứng minh thân phận, không có văn thư sẽ không chứng minh được thân phận của ta.

Lý Bách Hộ nghe xong thở dài một cái: "Cô nương nói đúng, chủ quán trọ Cát Tường quả thật tên là Đỗ Tự Thành." "Được rồi, hãy cùng chúng tôi đến ngôi chùa đổ nát để trú mưa. Vừa đúng lúc chúng tôi cũng quay về thành Tây Bắc, ta sẽ dẫn cô nương đi cùng."

Liễu Phán Nhi trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Đa tạ mấy vị tráng sĩ. Ta biết giặt y phục và nấu nướng, cũng biết được một chút Tam Chân Miêu Công ( võ mèo ba chân), biết cưỡi ngựa, nhất định sẽ không làm trì hoãn hành trình của mọi người."

Lý Bách Hộ gật đầu: "Được, vậy mang cô nương theo."

Liễu Phán Nhi quay người và bước đi.

Bao tải của nàng bị rơi ở giữa đường, nếu bây giờ nàng quay lại thì chắc chắn vẫn có thể tìm thấy nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK