Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Nếu mỗi lần đặt hơn một ngàn cái thì sao?"

Vân chưởng quỹ cẩn thận châm chước: "Tám văn rưỡi, thấp hơn cái giá này, cho dù đặt hàng nhiều hơn nữa, chúng tôi cũng không có lợi nhuận."

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Được, cứ dựa theo cái giá này."

Liễu Phán Nhi cất kỹ hợp đồng đặt hàng mẫu, mang theo đồ sứ được tiểu nhị gói vào hộp, dùng đệm rơm ngăn cách để tránh chúng va chạm vào nhau.

Liễu Phán Nhi lại đi mua một ít thuốc màu, tổng cộng ba túi, trực tiếp đặt chúng lên xe ngựa.

Thế nên cuối cùng Liễu Phán Nhi chỉ có thể ngồi trong góc xe, tiết kiệm được bạc thuê xe chở hàng và.

Sau khi hoàn thành công việc, Liễu Phán Nhi đội mũ và ăn trưa tại huyện thành.

Lúc đợi đồ ăn, Báo Tử hỏi: "Phu nhân, hoạt động sơn móng tay nhuộm tóc này, tiệm vải bên trấn Hắc Sa cũng tổ chức à?”"

Liễu Phán Nhi thấy phản ứng của Báo Tử thì lên tiếng cổ vũ: "Chăm chỉ làm việc, đến cuối năm cũng thưởng cho các ngươi. Nhà ta tuy xuất thân bân hàn nhưng ăn nói xử sự luôn giữ chữ tín."

Báo Tử gật đầu: "Phu nhân nói đúng, trấn Hắc Sa là một thị trấn đông đúc, trước lễ tết người đến người đi, việc làm ăn nhất định rất tốt. Nói vậy Diêm nương tử và Diêm cô nương chắc hẳn sẽ rất bận rộn."

Bây giờ họ không cần phải tiêu tiền vào thức ăn, chỗ ở và quần áo. Không chỉ có tiền công mà còn được thưởng, họ bình thường cũng không nỡ tiêu, toàn để dành.

Báo Tử nghe thế, mắt sáng lên: "Theo phu nhân làm việc, mở mang kiến thức, còn có thể kiếm tiền."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Tóm lại trước tết ta sẽ tới đó một chuyến, phải tặng quà dịp lễ cho trấn trưởng Đường, tiện thể thăm hỏi các nàng. Nếu được, ta sẽ mua nha hoàn, có thể giúp các nàng làm tạp vụ nấu cơm. Đây coi như phần thưởng các nàng đã chăm chỉ làm việc."

Báo Tử hiện đã để dành được một rương tiền đồng, đều là của huynh đệ tỷ muội, để y giữ hộ.

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: "Việc kinh doanh bên kia vốn đã rất tốt, càng đến Tết nhất lễ lạc lại càng bận rộn. Làm những thứ này sẽ bị mất tập trung, ngược lại còn ảnh hưởng đến việc làm ăn. Đợi sang năm làm ra thành phẩm, đến lúc đó lại xem có nên sắp xếp một bộ phận ở đó hay không."

Đợi hết mười năm, họ tự động khôi phục sự tự do.

Liễu Phán Nhi nhìn ra đám cô nhi như Báo Tử càng ngày càng trung thành với gia đình này, làm việc cũng càng thêm tận tâm.

Liễu Phán Nhi lúc trước cũng nói rất rõ ràng, ở nhà giúp nàng làm việc mười năm.

Báo Tử cười, trong lòng vô cùng cảm kích Liễu Phán Nhi: "Gặp được phu nhân là phúc phận của huynh đệ tỷ muội chúng ta. Năm ngoái vừa đến mùa đông, đệ đệ muội muội tuổi còn nhỏ, cho dù không c.h.ế.t non, cũng sẽ đổ bệnh mấy lần, đó là lúc mà ta thấy khó khăn nhất. Không thể trơ mắt nhìn bọn họ c.h.ế.t nên vắt óc nghĩ cách kiếm tiên. Làm rất nhiêu chuyện sai lầm, phu nhân cho chúng ta cơ hội hối cải làm người, tiểu nhân nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, bắt đầu một cuộc sống mới."

Không chỉ trả lương cho Báo Tử, đương nhiên còn phải quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt của y.

"Chăm chỉ làm việc, tương lai tươi sáng đang đợi ngươi." Liễu Phán Nhi cười nhìn Báo Tử dáng vẻ chính trực: "Sang năm ngươi đã mười lăm, theo cách tính hiện tại, ngươi xem như trưởng thành. Có bao giờ nghĩ đến chuyện đón dâu sinh con chưa?"

Với tư cách là một người chủ tốt, hơn nữa còn mua đứt mười năm của Báo Tử.

Nếu còn muốn tiếp tục làm việc bên cạnh nàng, nàng cũng sẽ vui vẻ thu nhận.

Mặt Báo Tử ửng đỏ, cúi đầu xấu hổ không nói nên lời.

Thấy vậy, Liễu Phán Nhi nói: "Báo Tử, ngươi thích ai rồi à? Ngươi cũng biết ta làm người thế nào mà, ngươi không có trưởng bối. Ta lớn hơn ngươi nhiều, nếu ngươi tin tưởng ta, thì nói với ta. Nếu được, ta sẽ thu xếp cho ngươi."

Báo Tử nghe Liễu Phán Nhi nói, gật đầu: "Đa tạ phu nhân, Miêu Nhi còn nhỏ, ta muốn chờ nàng ấy lớn hơn một chút. Nếu nàng cũng có ý với ta, ta sẽ xin phu nhân giúp chúng ta chủ hôn. Nếu Miêu Nhi lớn lên thích người khác, ta đây sẽ thành toàn chúc phúc cho nàng ấy, sau này lại tính."

Nghe vậy, Liễu Phán Nhi hé miệng cười: "Quả nhiên ta không nhìn lầm, ngươi có chút tình cảm nam nữ với Miêu Nhi. Hai năm nữa nếu Miêu Nhi cũng có ý, ta sẽ giúp các ngươi thu xếp."

Báo Tử ngượng ngùng cười: "Đa tạ phu nhân!"

Báo Tử sở dĩ có ý với Miêu Nhi tỷ, không chỉ vì Miêu Nhi tỷ dễ tính, càng vì Miêu Nhi tỷ rất lương thiện.

Họ có quá khứ giống nhau nên luôn yêu quý và bao dung với đệ đệ muội muội nhỏ hơn mình.

Nếu Báo Tử kết hôn với một người nữ tử khác, hoặc Miêu Nhi tỷ gả cho nam tử khác, họ có thể sẽ canh cánh đám trẻ mà mình trước nay vẫn luôn bảo vệ.

Liễu Phán Nhi loáng thoáng nhận ra và rất vui vì điêu đó.

Một người có lòng tốt và có trách nhiệm sẽ không bao giờ là người xấu.

"Cái kia rất đắt, thứ bên trong càng đắt hơn, ở trấn trên không biết chúng ta có bán nổi chúng không." Lưu thị cảm thấy người xung quanh toàn là thôn dân bình thường, thứ hàng đắt đỏ như vậy, chưa chắc có người sẵn lòng mua.

Dù sao cũng đang chở một cái sọt sứ, mặc dù đã đóng gói xong, cẩn thận cũng không ngoa chút nào.

Nhìn thấy những chiếc chai lọ tinh xảo này, Lưu thị cũng thích: "Liễu muội muội, mấy thứ này không rẻ phải không?"

Hôm nay là mười chín tháng chạp.

Về đến nhà, Liễu Phán Nhi bảo Báo Tử cẩn thận bê những thứ này vào nhà kho.

Liễu Phán Nhi gật đầu,"Đương nhiên không rẻ, cái nhỏ, tròn, một cái thì mười văn tiên. To thì mười lăm văn tiên."

Trên đường về, tốc độ đánh xe của Báo Tử lại chậm hơn.

Sau bữa tối, Liễu Phán Nhi tắm rửa sạch sẽ, lấy cớ mệt mỏi rồi vê phòng nghỉ ngơi.

Lưu thị nghe thế thì gật đầu cười: "Người khác nói như vậy, ta chưa chắc đã tin, nhưng ta tin Liễu muội muội. Dù sao chúng ta buôn bán bằng cửa hàng nhà mình, không cần lo tiên thuê nhà, chỉ cần bán được, đều là kiếm lời. Ta của hàng son phấn Cát Tường của chúng ta khách đông như nêm."

Liễu Phán Nhi tự tin mỉm cười: "Đó là đương nhiên."

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Có câu, rượu thơm không sợ hẻm sâu. Đồ của chúng ta ngon, tự nhiên sẽ có người sẵn lòng đến trấn chúng ta mua. Người nhiều, trấn chúng ta dần sẽ náo nhiệt lên."

Liễu Phán Nhi xem cẩn thận, rất nghiêm túc, bất tri bất giác đã xem tới khuya, ghi chép hết vào một cuốn sổ, tổng kết các bước để ngày mai bắt tay vào thử nghiệm.

Liễu Phán Nhi đi tới một khu vực làm đẹp, bên trong có rất nhiều nguyên vật liệu dùng cho chế tác thủ công. Trong đó còn có rất nhiều sách, giảng giải những chỗ cần chú ý trong quá trình sản xuất.

Nội dung sách vô cùng chỉ tiết, còn dạy cách tìm được nguyên liệu ngoài thực tế và biến chúng thành nguyên liệu kết hợp.

Trong phòng, Liễu Phán Nhi kéo rèm giường xuống, trải chăn ra rồi bước vào không gian.

Lúc trước Liễu Phán Nhi từng xem qua sơn móng tay của Lý Phương, bởi vì rất loãng nên hiệu quả không tốt lắm, màu nhạt, trong suốt. Việc cô phải làm là nghĩ cách làm nó cho đặc hơn một chút.

Chuẩn bị xong mọi thức thì đêm cũng khuya.

Liễu Phán Nhi chọn màu đỏ thẫm, đỏ tươi, hồng phấn và đỏ cam.

Có một kệ chứa thuốc màu chuyên dùng cho son bóng. Những màu cơ bản này có thể trực tiếp sử dụng hoặc trộn thành nhiều màu sắc khác nhau.

Nghĩ ra cách này, Liễu Phán Nhi cũng thấy mình thật thông minh.

Màu sơn móng tay phải đậm hơn, còn thêm màu tím, màu lam và màu xanh lá cây.

Ngoài ra, còn phải cân nhắc đến việc vận chuyển, bởi vậy, nàng chuẩn bị làm thành dạng bột nhão. Đợi sau khi khách hàng mua về nhà, lại hòa thêm một lượng nước vừa phải, khuấy đều là có thể dùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK