"Xin lỗi, chúng ta sai rồi!"
Mấy người khác cũng bất chấp xách giỏ lên xoay người chạy mất, sợ Liễu Phán Nhi chạy tới c.h.é.m c.h.ế.t bọn họ.
Thấy bóng lưng hoảng loạn chạy trối c.h.ế.t của mấy người họ, lúc này Chu Thúy Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, buông bàn tay đang lôi kéo Liễu Phán Nhi ra: "Tức phụ nhà Nguyên Thanh, thật sự không thể tùy tiện động d.a.o g.i.ế.c người đâu!"
Nhìn thấy mấy người kia đều đã đi rồi, lúc này Liễu Phán Nhi mới đổi sang vẻ mặt vui cười: "Thím, ta chỉ hù dọa bọn họ mà thôi, người coi ta thành tên ngốc thật à!"
Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi đã khôi phục lại nét mặt lẫn dáng vẻ ngày thường nên cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Tức phụ nhà Nguyên Thanh, ngươi thật sự hù c.h.ế.t ta rồi!"
Liễu Phán Nhi cười hì hì đáp: "Nhà chúng ta không có nam nhân nên bọn họ mới dám nói lung tung sau lưng chúng ta. Nếu ta không tỏ ra hung ác thì e là mấy người này vẫn sẽ còn bàn luận về ta và đại tẩu."
"Tam đệ muội, mọi người đều là người cùng một thôn cả: "ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy"*, cứ hễ động một chút là rút d.a.o ra, như vậy có hơi dọa người." Lưu thị cũng theo đó mà khuyên nhủ: "Mấy người này đều là những kẻ kém cỏi, không ra gì. Muội nói bọn họ quá mức xấu xa ư, cũng không hẳn như vậy, nhưng bọn họ cũng chỉ biết bàn luận chuyện thị phi của người ta ở sau lưng mà thôi, như vậy cũng thật phiên phức. Chúng ta cứ không đếm xỉa gì tới bọn họ, không chấp nhặt với bọn họ nữa là xong."
(*) Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng: Nguyên văn là "thân thẳng không sợ bóng xiên" ý chỉ người thẳng thắn, không chịu khuất phục.
Chu Thúy Hoa cũng vội vã hùa theo: "Đúng đúng, đừng chấp nhặt với bọn họ, ngươi lại còn là người biết chữ có học, nếu lại giống như mấy nữ nhân chanh chua đanh đá ở nông thôn thế này thì há chẳng phải là mất mặt hay sao?"
Lưu thị than thở một tiếng, cũng dở khóc dở cười: "Nhưng mà làm liên lụy đến cả Đại Tráng rồi, hắn cũng bị bọn họ chỉ trích, tiểu tử ấy thật thà chất phác như vậy mài" "Vậy thì được!" Chu Thúy Hoa gật đầu: "Ngươi không biết đó thôi, những kẻ lắm điều này thì cái gì cũng dám nói!”
Thấy thím thôn trưởng và tẩu tử cứ liên tục khuyên bảo nàng, Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Ta thật sự chỉ hù dọa bọn họ thôi, hoàn toàn không muốn g.i.ế.c bọn họ. Dù sao thì "ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy", chung quy cũng là người trong cùng một thôn. Thế nhưng hôm nay bọn họ dám nghĩ gì nói đó mà nói ra những lời này, nếu ta không hù dọa mấy người họ một phen thì vê sau bọn họ sẽ còn nói những lời khó nghe hơn!"
Chu Thúy Hoa cười cười: "Ta vốn định để cho nhi tử nhà ta đến trông nom ruộng dưa cho nhà các ngươi, nhưng nếu các ngươi đã thuê Đại Tráng rồi vậy thì cứ để Đại Tráng trông đi. Các ngươi đều là những người ngay thẳng: "cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng"*. Hơn nữa vừa rồi các ngươi cũng đã dạy dỗ cho mấy người kia một bài học, về sau bọn họ sẽ không dám nữa. Chúng ta mau mau về thôi, ăn cơm sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải lên trên trấn bán dưa nữa!"
(*) Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy: dùng để hình dung việc thường xuyên thấy mặt nhau, thường xuyên tiếp xúc.
Liễu Phán Nhi gật đầu, một tay xách giỏ đựng thức ăn lên, tay kia kéo lấy nữ nhị, tươi cười ngọt ngào: "A Dung, chúng ta vê nhà thôi. Về sau nếu một mình con mà gặp phải mấy người này thì chớ có liêu mạng, như vậy sẽ phải chịu thiệt. Con còn nhỏ, có cãi với bọn họ cũng cãi không lại, mà đánh cũng đánh không lại!
Lý Dung bướng bỉnh gân cổ lên, tức giận đến mặt đỏ bừng, bĩu môi nhỏ đáp: "Bọn họ nói nương như vậy, ta không chịu được! Cho dù đánh không lại thì ta cũng phải nói, dù mắng không lại thì ta cũng càng phải nói! Ta không cho phép bọn họ nói người như thế, nghe bọn họ sỉ nhục bêu xấu nương, trong lòng ta bực bội khó chịu!"
Nghe được lời của Lý Dung, trong lòng Liễu Phán Nhi vô cùng ấm áp: "Cảm ơn A Dung đã bảo vệ ta!"
Lý Dung được nương khen đến mức có chút ngượng ngùng, đôi mắt thẹn thùng lóng lánh ánh nước: "Nương, người đối xử với bọn ta tốt như vậy, đương nhiên là bọn ta phải bảo vệ nương rồi!"
Lưu thị và Chu Thúy Hoa ở phía sau nghe được cuộc đối thoại này của hai người họ thì đối mắt nhìn nhau một cái.
Trái tim của con người đều là bằng xương bằng thịt, cho dù không phải mẹ con ruột thịt nhưng suốt dọc đường chạy nạn này bọn họ đã giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương nhau, thấu hiểu nhau, tình cảm ngày càng sâu đậm.
Không phải mẹ con ruột, nhưng dường như còn hơn hẳn mẹ con ruột.
Sau khi về đến nhà, Liễu Phán Nhi chuyển dưa hấu và dưa gang chuối vào trong sơn động, dùng dây leo của dưa phủ lên để giữ tươi.
Bọn họ ăn xong bữa tối, tắm rửa xong xuôi rồi đi nghỉ sớm.
Lại nói đến tức phụ của tên Lý ngốc kia, nàng ta bị dọa sợ đến cuống cuồng, giỏ cũng vứt lại ở bờ sông.
Lý ngốc vừa nghe nàng ta nói lời này, lập tức tức giận đến thở hổn hển: "Nàng đúng là cái thứ nữ nhân đến c.h.ế.t cũng không thay đổi được cái tính cái nết, sớm muộn gì cũng bị cái miệng của nàng hại chết! Tức phụ Nguyên Thanh cũng như tẩu tử của nàng ta đều là người ngay thẳng, hơn nữa còn rất tài giỏi. Chỉ có hai nữ nhân mà vẫn có thể sống qua ngày, hơn nữa còn sống rất tốt, việc này không hề đơn giản gì. Còn Lý Đại Tráng kia thì ai mà chẳng biết hắn ta là một hài tử hiền lành chất phác! Nàng lại cứ nhất định phải vì chuyện Lý Đại Tráng trông ruộng dưa cho bọn họ mà nói người ta có quan hệ bất chính, đương nhiên người ta sẽ tức giận rồi!"
Sau khi tức phụ của Lý ngốc nhìn thấy nam nhân nhà mình thì lúc này mới không còn sợ hãi nữa, tức đến giậm chân: "Còn không phải là tại mụ Liễu điên kia hay sao, bọn ta cũng chỉ nói đôi câu mà thôi, thế mà nàng ta lại muốn cầm d.a.o đ.â.m bọn tai"
Lý ngốc hỏi: "Các nàng đã nói gì?"
"Còn có thể là ai nữa? Không phải là Liễu Phán Nhi hay sao? Nữ nhân kia thật là hung hãn, chúng ta cũng chỉ nói đôi câu thôi mà nàng ta lại muốn động dao! Nếu không phải nhờ ta chạy nhanh thì có lẽ bây giờ đã bị đ.â.m rồi." Đến tận bây giờ mà trong lòng tức phụ của Lý ngốc vẫn còn đôi chút sợ hãi, bị dọa đến vỗ vỗ n.g.ự.c mấy cái.
Lý ngốc sững người: "Liễu điên nào cơ?”
Trên gương mặt của tức phụ Lý ngốc lộ ra vẻ lúng túng: "Đại Tráng trông ruộng dưa cho Liễu Phán Nhi, bận tối mặt tối mũi mà vẫn còn cười hi hi ha ha được, vừa thấy là biết không có ý gì tốt. Đôi chị em dâu kia tuy không có nam nhân ở nhà nhưng vẫn có người chủ động tới giúp việc, khỏi phải nói bọn họ vui thích biết bao nhiêu!"
Lý ngốc thấy tức phụ mình hoảng hốt trở về thì khẽ nhíu mày: "Không phải nàng đi rửa rau à? Sao giờ lại tay không trở về thế? Giỏ đâu? Rau đâu?"
Tức phụ của Lý ngốc nghe thấy chồng nhà mình nói như vậy thì lập tức không vừa lòng: "Sao chàng cũng bênh vực cho bọn họ thế? Lẽ nào chàng cũng muốn trông ruộng dưa cho nhà bọn họ sao?"
Lý ngốc trợn trắng mắt, xông lên cho tức phụ nhà mình một cái tát rồi nói: "Nói nàng ngu xuẩn thì nàng ngu thật đấy à, đúng là phải ăn đánh một trận thì nàng mới biết nhớ lâu. Hôm nay lúc nương của Lý Đại Tráng đang giặt y phục đã nói trước mặt rất nhiều người về chuyện Liễu Phán Nhi trả một ngày một cân gạo để thuê Lý Đại Tráng tới trông ruộng dưa cho nhà bọn họ. Hơn nữa, hắn ta cũng toàn làm việc trong ruộng vào ban ngày ban mặt, làm gì có chuyện lung tung gì? Nàng ra bên ngoài ăn nói bậy bạ, toàn là dựng chuyện vô cớt"
Tức phụ của Lý ngốc che mặt không dám tin: "Đương gia, vậy mà chàng lại đánh ta? Chàng không phải đã động lòng với hai con hồ ly tinh kia rồi chứ? Hiện giờ bọn họ không có nam nhân bên cạnh, nhưng không có nghĩa là không có nam nhân, chồng người ta còn chưa c.h.ế.t đâu đấy!"
Lý ngốc vừa nghe thấy tức phụ của mình nói những lời như vậy, thật là ngu muốn chết, hắn ta càng giận dữ hơn, lại cho nàng ta thêm một cái tát: "Nàng đúng là đồ ngu, nàng muốn hại c.h.ế.t nhà chúng ta hay sao? Miệng nàng không thể ngậm chặt vào được hả? Người ngoài đều bảo ta là thằng ngốc, ta ngốc nhưng sao nàng còn ngu ngốc hơn ta thế. Nàng nói xằng nói bậy những lời đó, nếu bị Liễu Phán Nhi nghe được thì nàng ta còn không g.i.ế.c c.h.ế.t nàng hay sao. Quan hệ giữa ta và thôn trưởng Triệu không tồi, lân trước ta gặp ông ta, ông ta còn thực sự kể với ta rằng, Liễu Phán Nhi kia đã g.i.ế.c c.h.ế.t bốn người nhà lão Triệu Thạch Đầu trong thôn của ông ta. Đây là chuyện mà bọn họ đã tận mắt chứng kiến, không hề giả dối tí nào. Bốn tráng hán ấy đều không đánh lại Liễu Phán Nhi, nàng cảm thấy mình có thể đánh lại nàng ta không? Nàng vẫn có thể sinh nhi tử, nhưng có cộng hết mấy người già bọn ta cũng không đánh lại được Liễu Phán Nhi, nếu bị nàng ta đ.â.m c.h.ế.t rồi thì nàng cảm thấy có ai có thể cứu nổi bọn ta không?”
Tức phụ của Lý ngốc nghe trượng phu nói vậy, nàng ta bèn nhớ lại dáng vẻ Liễu Phán Nhi cầm d.a.o lóc xương với dáng vẻ hung thần ác sát ban nãy, sợ đến co rụt cả đầu lại, thậm chí đã quên luôn cả đau đớn trên mặt: "Đương gia, ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi."
Bốn nhi tử nhà họ thấy mẫu thân bị phụ thân đánh nên vội vã chạy tới can ngăn: "Cha, đừng đánh nữa. Không phải chỉ là hai nữ nhân và mấy đứa trẻ con thôi sao? Có gì đáng sợ chứ, nhà chúng ta nhiêu người thế này mà còn sợ bọn họ sao?”
Lý ngốc tức đến sắp không thở nổi nữa: "Nương các ngươi làm ra chuyện ngu ngốc nên giờ các ngươi cũng muốn ngớ ngẩn theo hả? Đã nói với các ngươi rồi, nhà bọn họ không dễ chọc vào đâu, các ngươi lại cứ muốn trêu chọc họ hết lần này tới lần khác. Nếu có bị bọn họ dạy dỗ thì ta cũng sẽ không ra mặt cho các ngươi đâu. Hơn nữa, đầu óc các ngươi cũng toàn phân hay sao? Cả một đại gia đình chúng ta cùng khai khẩn đất hoang mà mới chỉ mở được mấy mẫu ruộng, tam quả phụ lại khai hoang ở chính giữa mảnh đất mà chúng ta đã khai khẩn, đều là nhờ tức phụ nhà Nguyên Thanh nói giúp chúng ta nên mới có thể dời đất của tam quả phụ xuống phía dưới. Số khoai lang mà chúng ta trông dưới đất kia, tuy hiện giờ chúng còn chưa mọc ra củ khoai nhưng lá khoai lang các ngươi ăn hàng ngày kia không phải đều là cây giống mà nhà người ta cho hay sao? Ngày thường ta dạy các ngươi "có lợi ích mà không biết chiếm lấy thì là đồ ngu", nhưng cũng không hề dạy các ngươi lấy oán báo ơn mài Các ngươi suy nghĩ kĩ càng cho ta, xem có phải là đã làm những chuyện ngu xuẩn không?" Bốn người nhi tử của Lý ngốc cũng không phải đều là đồ đần độn, đại nhi tử và tam nhi tử hiểu ra vấn đề rất nhanh: "Cha, con biết rồi, sẽ không đi gây phiên phức nữa."
Nhị nhi tử lại là một cái hũ nút, không nói lời nào.
Tiểu nhi tử năm nay mười bốn tuổi, bé nhỏ nhất, tính cách cũng nghịch ngợm bướng bỉnh nhất, mà cũng ngớ ngẩn nhất, trong lòng nó ấm ức không phục. Đều là do Liễu Phán Nhi bắt nạt nương nó, nó không đánh lại Liễu Phán Nhi, nhưng lẽ nào cũng không đánh lại mấy thằng nhóc con nhà Liễu Phán Nhi kia sao?
Chờ mà xem, sau này nếu có cơ hội, nó nhất định sẽ hung hăng đánh cho mấy thăng nhóc con kia một trận.
Lý ngốc tưởng là dạy dỗ vợ con một trận rồi thì bọn họ sẽ biết sai, nhưng không biết rằng có những người biết sai nhưng không biết sửa, chỉ khăng khăng làm theo ý mình, sai càng thêm sai.
Đối với chuyện nhà Lý ngốc, Liễu Phán Nhi cũng mặc kệ, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi sớm mà thôi.
Phong cách làm việc của nàng vẫn không thay đổi, người không đụng nàng thì nàng không đụng người. Nếu ai đó có mắt như mù muốn ức h.i.ế.p nàng và con nàng, nàng cũng có không ít cách để xử lý cái người không biết trước sau đói