Liễu Phán Nhi chạy nhanh tới, kéo Lý Đại Bảo ra sau lưng,"Mọi người mau lùi lại, cẩn thận một chút!"
Liễu Phán Nhi cầm liềm đi về phía trước, lay vài lần mới nhìn rõ trong lưới đánh cá là mấy con lươn trơn trượt giống như rắn.
Nàng cười nói,"Không cần lo, đây không phải là rắn, chỉ là lươn thôi. Đại Bảo, con bỏ mấy con lươn này vào trong giỏ đi, để ở nhà chúng ta nuôi mấy ngày."
Mặc dù trưa nay Liễu Phán Nhi muốn làm món lươn đồng xào cay, nhưng sực nhớ trong nhà vẫn còn không ít ruột heo kho, cho nên quyết định nuôi mấy con lươn này.
Dù sao thời biết bây giờ quá nóng, không cần biết là món chay hay món mặn cũng không để được lâu.
Lý Đại Bảo bán tín bán nghi, đi tới cúi đâu nhìn mấy con lươn trong lưới, hỏi "Người nói mấy con giống rắn này có thể ăn sao?"
Liễu Phán Nhi gật đầu,"Đương nhiên rồi, tin ta đi, đợi ta có thời gian rảnh sẽ nấu cho các con ăn."
Lý Đại Nương cười ha hả,"Nguyên Thanh gia à, ngươi thật tốt với đám nhỏ kia. Tuy không phải ngươi sinh ra, nhưng ngươi cũng coi bọn nó thành con đẻ. Mà đám Đại Bảo cũng xem như là có lương tâm, chắc là tương lai cũng sẽ hiếu thảo với ngươi."
Liễu Phán Nhi dặn dò,"Nhớ cẩn thận, gần bờ dễ bị lọt mất lắm."
Bây giờ công việc ngoài đồng cũng không có nhiều, cho nên Liễu Phán Nhi cũng không gọi cậu nhóc ởđi theo.
Cậu nhóc này chỉ thích bắt tôm cá, chứ không quá ưa thích công việc đồng áng.
Lý Đại Bảo trả lời,"Con biết rồi thưa nương, vớt thêm vài con nữa thì con về ngay!"
Nàng và Lý Đại Nương tiếp tục đi tới ruộng dưa.
Nếu đã không có độc thì Lý Đại Bảo cũng không sợ nữa, duỗi tay ra túm lấy chúng bỏ vào trong giỏ cá.
Lý Đại Nương trâm tư một lát, mới chậm rãi trả lời: "Nguyên Thanh gia, ta muốn nói với ngươi một chuyện, nhưng ngươi đừng nhạy cảm quá, ta chỉ muốn tốt cho ngươi."
Lý Đại Nương suy nghĩ, mặt lộ vẻ do dự, nhưng nghĩ tới khoảng thời gian này, Liễu Phán Nhi rất tốt với bà ấy, dựa vào trải nghiệm của bản thân, bà ấy muốn nhắc nhở Liễu Phán Nhi một chút.
Thấy Lý Đại Nương cứ do dự muốn nói lại thôi mãi, Liễu Phán Nhi rất tò mò hỏi: "Đại Nương sao vậy? Người muốn nói gì thì cứ nói, ta là tiểu bối, ta nghe là được."
Liễu Phán Nhi gật nhẹ đầu,"Đại Nương nói đúng, người với người ở chung đều là hỗ trợ lẫn nhau, ta đối tốt với bọn nhỏ, bọn nó cũng sẽ đối tốt với ta. Tại cái nơi lạ lãm này, chúng ta sưởi ấm lẫn nhau, cố gắng sống sót."
Con ruột còn như thế, chớ nói chi chỉ là con kế.
Lý Đại Nương trả lời: "Ngươi và Nguyên Thanh vẫn còn trẻ, đợi Nguyên Thanh trở về rồi, nếu có thể thì vẫn nên sinh một đứa con. Đương nhiên ta biết mấy đứa Đại Bảo đều là trẻ ngoan, sau này sẽ hiếu thảo với ngươi. Nhưng chuyện đời khó nói, ai biết sau này sẽ ra sao? Ngươi cũng nên tính đường lui cho mình, đúng không?”
Tục ngữ có câu, hoa hỉ thước dài đuôi, cưới được vợ thì quên mẹ. Đám nhỏ sau này lớn lên dựng vợ gả chồng rồi, trong mắt sẽ chỉ có gia đình nhỏ của mình mới quan trọng.
"Đại Nương muốn nói thì cứ nói!" Liễu Phán Nhi mỉm cười, nàng biết Lý Đại Nương không phải người nhiều chuyện, cũng không phải người có lòng xấu xa.
Bây giờ tốt, không có nghĩa sau này cũng như thế.
Bà ấy thực lòng hy vọng sau này Liễu Phán Nhi sẽ sống tốt, nên mới nói như vậy.
Dù sao không có tình cảm, cũng không biết Lý Nguyên Thanh thế nào. Nàng không thể sống với một người đàn ông mà nàng không có tình cảm, càng sẽ không sinh con cho người mình không yêu.
Nàng đang nghĩ đợi Lý Nguyên Thanh trở về rồi phải ly hôn với hắn, sao mà sinh con được?
Với sự hiểu biết của Lý Đại Nương, chỉ có thể nghĩ tới những thứ này, tuy nói là ý tốt, nhưng Liễu Phán Nhi lại không hề lo lắng vấn đề này.
Như thế, còn không bằng sống một mình.
Nhưng mà những lời như thế, Liễu Phán Nhi không thể nói thẳng với Lý Đại Nương được, mà nàng cũng biết bà ấy có lòng tốt, nhẹ gật đầu/Đại Nương, ta sẽ nhớ kỹ lời người nhắc nhở. Cũng may còn trẻ, tạm thời không phải lo lắng gì. Còn bên phía Lý Nguyên Thanh đâu ai biết tình huống ra sao? Tóm lại, bên cạnh có bốn đứa bé, còn thêm đại tẩu của ta nữa, cũng có thể xem là người một nhà."
Lý Đại Nương giơ ngón cái lên với Liễu Phán Nhi, khen ngợi: "Nguyên Thanh gia à, ngươi cùng với tẩu tử của ngươi thực sự tốt. Mặc dù có lẽ sức lực của hai người không bằng đám trai tráng trong thôn, nhưng các ngươi chăm chỉ, chịu khó, đầu óc cũng nhanh nhạy. Mấy thứ ngươi làm đều là tốt nhất trong thôn chúng ta, ta vẫn thường hay khen các ngươi trước mặt Đại Tráng. Đợi sau này nhà ta ổn định lại, xây nhà mới rồi hỏi vợ cho Đại Tráng, nhất định phải tìm người giống hai người. Ngay thẳng chịu khó, cưới về chính là phúc khí trong nhà."
Liễu Phán Nhi được Lý Đại Nương khen ngợi thì hơi xấu hổ, Lý Đại Nương à, chúng ta đâu có tốt như ngài nói, chẳng qua là do may mắn, trùng hợp thôi."
Lý Đại Nương khoác tay, giọng điệu chắc chắn/"Tuy là có chút may mắn, nhưng nếu không thông minh, không chịu khó thì sao mà làm được. Trưởng thôn và Đại Sơn cũng vào huyện thành chung với ngươi, sao họ lại không nhớ ra chuyện mua hạt giống nước khác về? Trong làng nhiều người như thế, lại không có ai phát hiện ra khoai lang mọc trong đất?"
"Thôn chúng ta không cần phải đi đào rau dại, là bởi vì có khoai lang ngươi trồng, ăn còn ngon hơn rau dại. Rau tươi thì có thể xào, nấu, trộn, thậm chí còn có thể luộc rồi phơi khô, làm nhân bánh bao. Chưa hết, một nữ nhân như ngươi lại dám nói với khâm sai rằng chúng ta muốn ở miền Nam. Vị khâm sai kia thấy chúng ta thực sự muốn ở miền Nam nên mới đưa chúng ta đến đây, tuy chỗ này cách thị trấn và huyện thành rất xa, nhưng ít nhất chỗ này ít thú hoang, trên sườn núi lại thích hợp làm ruộng bậc thang...
Lý Đại Nương thật sự vô cùng biết ơn nàng, từ đầu tới cuối khen Liễu Phán Nhi hết một lượt.
Liễu Phán Nhi được khen tới nỗi cười không ngậm miệng được, vui vẻ ra mặt.
Lời khen của Lý Đại Nương không giống với những lời nịnh bợ lấy lòng của người trong thôn, bà ấy vô cùng chân thành, lại không nói quá, khiến cho người nghe vô cùng vui vẻ.
Cha nàng có không ít nợ tình, nhưng mẫu thân của nàng không hận ông ta, bà cũng hận không nổi, nhưng thân là khuê nữ của chính thê, nàng cảm thấy việc mình có ý đồ với sản nghiệp của cha chẳng có gì vô lý.
Lý Đại Tráng chỉ lo ăn, không rảnh nói chuyện.
Liễu Phán Nhi nhìn hai người mẹ hiền con hiếu cũng hơi hâm mộ, dù sao ở kiếp trước, từ sau khi mẹ mất, nàng không còn có thể cảm nhận được tình thân.
Lý Đại Tráng gật đầu, cười hề hề nói,"Cảm ơn nương."
Thấy con trai như thế, Lý Đại Nương lại đau lòng, Cái đứa nhỏ này, ăn từ từ thôi. Đợi ta học làm món này với tẩu tử nhà Nguyên Thanh xong, sẽ làm cho con."
Đối với người cha ruột kia, khi nàng còn bé không đưa tiền chu cấp nên khi lớn lên, ngoại trừ muốn moi tiên của ông ta, Liễu Phán Nhi không còn hy vọng gì nữa.
Khi tới ruộng, mặc dù Lý Đại Tráng đã nếm qua điểm tâm, nhưng nhìn món ruột heo kho mà Liễu Phán Nhi mang tới, ăn cùng với bánh bột ngô kẹp rau mà sáng nay mẹ hắn ta đưa, vô cùng ngon.
Hư tình giả ý cũng được, chân tình thực lòng cũng được, dù sao cũng là vì kiếm tiền, cho nên cuộc sống của nàng dù bận rộn, nhưng chỉ cần nhìn thấy tiên trong tài khoản và bất động sản của mình tăng lên không ngừng, nàng đã thấy hạnh phúc rồi.
Sau khi tới ruộng dưa, Liễu Phán Nhi đến xem thử thế nào, dưa trong ruộng vẫn tươi tốt, không hổ là hạt giống tốt được lấy từ trong không gian ra, không chỉ có mùi vị thơm ngon, mà sản lượng cũng cao.