luôn muốn trở ve Oa quốc, nhưng đại
tướng quân không cho phép.
Ông ta hiểu rằng bản thân sẽ không thể
quay lại Oa quốc được nữa.
Ông ta cũng biết rằng chuyện bản thân
làm sớm muộn gì cũng bị lộ, cho nên đã
chuẩn bị cho mình đường lui.
Ông ta đã sắp xếp xong thân phận mới
của bản thân, vẫn là người Đại Chu.
Trong tay ông ta nắm điểm yếu của nhiêu
người như vậy, chờ khi có tiếng gió cũng
có tác dụng.
Hơn nữa với số tiền tích góp những năm
này, ông ta còn có thể chuyển mình trở
thành một phú thương ở Đại Chu.
Kawamoto Jiro nhìn bóng dáng lão sư rời
xa, ánh mắt hắn ta dần trở nên mơ hồ.
Sao mọi chuyện lại như vậy? Bọn họ đã sai ở đâu?
Kawamoto.Jiro có thể sẽ không bao giờ biết được, vì hắn ta đã tắt thở rồi.
Một thủ hạ của Lý Nguyên Thanh, Tôn Chính, mang người xông vào nhưng không tìm thấy Kawamoto.Jiro.
Tôn Chính hét lớn: “Trong căn phòng này nhất định có mật thất, lục soát cẩn thận." "Vâng, Tôn tướng quân."
Một lúc sau, bọn họ tìm ra được mật thất. Bên trong mật thất phát hiện Kawamoto diro đôi mắt trừng lớn, c.h.ế.t không nhắm mắt!
Tôn Chính nhìn thấy có hai lối đi, cho binh lính chia thành hai đường đuổi theo Sakata lkego.
Nhưng lại đuổi tới một sân vườn bình thường, không một bóng người.
Sakata lkego đã thay y phục và rời đi.
Tôn Chính phái người tiếp tục truy xét gần đó, hắn ta thì quay về phục mệnh.
Từ khi Lý Nguyên Thanh bắt đầu ra tay, Cố Thiệu vẫn luôn chú ý đến, hết sức cảnh giác, không dám khinh suất.
Hiện tại cảng nước sâu đã nằm dưới sự khống chế của Lý Nguyên Thanh, quan lại có liên quan ở Kim Lăng đều bị nhốt lại. Tiếp theo chỉ cần đợi bệ hạ phái khâm sai đến cùng thẩm tra, sau đó kết tội từng người.
Thành Kim Lăng đã ổn định trở lại.
Cố Thiệu đang chờ tin tức ở Tâm Dương phủ bên kial
Nếu không thể tóm được Thần Vương trong một lần, bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Nguyên Thanh sải bước đi tới, nhìn thấy Cố Thiệu sắc mặt tái nhợt, có chút ngẩn người.
"Cố đại nhân, ngươi không phải bị dọa sợ rồi đấy chứ?"
Cố Thiệu nhìn thấy Lý Nguyên Thanh lại đây, thở phào nhẹ nhõm: "Tâm Dương phủ bên kia vẫn chưa có tin tức gì, ta không yên tâm.” "Tổ mẫu nhà ta vẫn còn ở huyện Thôi Dương, nếu Thần Vương cuống quá làm liều, tổ mẫu của ta sẽ gặp nguy hiểm." "Âyy, Ta không nghĩ ngươi lại ra tay vội vàng như vậy. Nếu không ta cũng đã đón tổ mẫu qua đây."
Lý Nguyên Thanh mỉm cười an ủi Cố Thiệu.
"Nếu không phải Cửu công chúa đến đây, Phán Nhi cũng sẽ không đến Kim Thành. Yên tâm đi, huyện Thôi Dương bên kia sẽ an toàn."
"Còn về chuyện của Tâm Dương phủ, là kế hoạch do ta an bài. Phụ trách thi hành là Mạnh Thế Đức cộng sự trước kia của ta ở Tây Bắc."
"Đó là một vị dũng tướng, nhất định có thể hoàn thành thuận lợi mệnh lệnh của ta. Triệu tri phủ cũng là người có năng lực mạnh, trong thời khắc quan trọng sẽ không gây cản trở."
"Đại quân của Mạnh Thế Đức là mấy vạn đại quân từ Tây Bắc phái đến, cho dù Thần Vương muốn tạo phản, nhưng ở trước mặt những tướng sĩ kinh nghiệm dày dặn này sẽ không dám làm loạn."
Cố Thiệu hoàn toàn yên tâm: "Lý huynh nói phải, ta đương nhiên tin tưởng."
Lúc này, Tôn Chính đã đến bẩm báo. "Tướng quân, Kawamoto Jiro đã bị giết, người tên Sakata lkego đã rời khỏi mật thất đến một ngôi nhà dân, đổi y phục rồi rời đi."
"Mạt tướng đã phái người đi tìm kiếm khắp nơi, nếu có tin tức, sẽ lập tức đến hồi báo."
Lý Nguyên Thanh nghe xong thì khẽ cau mày.
"Vẫn là chậm một bước, có điều Sakata Ikego kia có sơ suất lớn như vậy, khiến Oa quốc tổn thất hơn ngàn vạn lượng bạc.
"Đó gọi là Đức Xuyên đại tướng quân hận không thể g.i.ế.c được hắn, sau khi tên kia bỏ trốn cũng không dám để lộ danh tính thật, cả đời chỉ có thể trốn đông núp tây như chuột." Cố Thiệu gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn ta quay đầu lại nói với Cố Tam bên
DTV
cạnh: "Đi nói với Thất Lang một tiếng
Kawamoto Jiro c.h.ế.t rồi, bảo hắn dạo này
đừng ra khỏi nhà."
"Vâng, thiếu gia." Cố Tam đáp.
Lý Nguyên Thanh cũng bảo người bên
cạnh quay vê nói với người trong nhà
đừng đợi hắn.
Cố Tấn ở nhà nhận được tin tức hạ nhân
đưa tới, hơi sửng sốt, cũng vô cùng khiếp
SỢ.
Kawamoto.Jiro đã chết?
Sakata Ikego bỏ trốn!
Vốn dĩ hắn ta còn cho rằng phải đợi rất
lâu!
Không ngờ lần này lại một lưới bắt hết.
Cố Tấn nói với người hau bên cạnh:
"Ngươi đi nói với Tam thúc của ta một
tiếng, chờ sau khi chuyện này kết thúc thì giao t.h.i t.h.ể của Kawamoto Jiro cho ta được không?”
Cố Cửu sửng sốt một lúc, vẻ mặt khó hiểu, Kawamoto Jiro là kẻ xấu mà.
"Thất thiếu gia, trước kia tên Kawamoto diro kia tiếp cận ngài có ý đồ xấu. Ngài hiện tại lẻ nào còn muốn chôn cất cho Kawamoto Jiro hay sao?”
Cố Tấn cười: "Chưa nói đến chôn cất, chỉ là người c.h.ế.t như đèn tắt, người c.h.ế.t vẫn quan trọng nhất. Nể tình hắn đã đưa cho ta mười mấy vạn lượng bạc, ta sẽ tìm cho hắn một nơi chôn thân."
Cố Cửu cười, chắp tay: "Thiếu gia, ngài thật lương thiện!"
Buổi sáng còn gặp Kawamoto iro, buổi chiều Kawamoto.Jiro đã chết.
Mặc dù Cố Tấn cho rằng lần này hội quán Oa quốc sẽ gặp xui xẻo, nhưng không ngờ Kawamoto Jiro lại c.h.ế.t nhanh như vậy.
Có điều, hắn ta chỉ phiền muộn một chút, không phải là đồng cảm. Tên khốn Kawamoto Jiro đó vẫn muốn uy h.i.ế.p hắn ta, muốn để hắn ta làm trâu làm ngựa tùy ý sai bảo.
Nằm mơ đi!
Cố Tấn cuối cùng cũng có thể ngủ yên giấc.
Gần đây phải diễn kịch quá mệt mỏi rồi. Không chỉ phải đọc sách, hắn ta còn phải dành thời gian để hiểu lòng người, cứ diễn đi diễn lại trong đầu, sợ bị lộ tẩy. Cùng lúc đó, Cửu công chúa đang vô cùng buồn chán ngồi trên giường mềm thở dài.
"Phán Nhi tỷ tỷ, vốn dĩ hôm nay ta còn muốn ra ngoài đi dạo! Nhưng không ngờ hôm nay Lý đại nhân lại có động thái lớn như vậy."
Liễu Phán Nhi mỉm cười, Việc này cũng là nàng thương lượng với Lý Nguyên Thanh. Nàng đã biết từ trước, nhưng không nói cho Cửu công chúa biết.
"Tử Hà muội muội, vẫn là việc của bệ hạ quan trọng hơn! Vừa rồi phu quân của ta phái người trở về truyền tin, có hơn 400 chiếc tàu chứa vũ khí bị cấm."
"Số vũ khí này có nhiều loại, số lượng lại lớn, có thể trang bị cho mười mấy vạn người."
"Mặc dù là chuyển đến Oa quốc, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng số vũ khí này sẽ không dùng để chống lại Đại Chu?”
Cửu công chúa là công chúa của hoàng gia, hơn nữa lại được bệ hạ yêu quý, sẽ biết lấy đại cục làm trọng.
"Ta chỉ là lải nhải hai câu thôi! Đi lại hoài cũng mệt lắm, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi."
"Lấy đại cục làm trọng, Thần Vương thúc giấu hoàng huynh làm chuyện như vậy, là đại nghịch bất đạo, thiên lý bất dung." "Trước kia hoàng huynh phái người đến đây điều tra, hoặc là không tìm được gì, hoặc là đã chết."
"Kể từ khi lên ngôi, luôn xem Thần Vương thúc là tâm phúc quan trọng."
"Lúc đầu ta còn cho rằng hoàng huynh chuyện bé xé ra to, bây giờ xem ra là ta thiển cận, không nhận ra lòng người hiểm ác, lòng tham không đáy.
Liễu Phán Nhi nghe được lời của Cửu công chúa thì nhẹ nhàng an ủi.
Những tin tức mà bệ hạ nhận được nhiều hơn, những chuyện mà công chúa biết chỉ là bê ngoài mà thôi."
"Vì vậy, chuyện không nhận ra bộ mặt thật của Thân Vương cũng khó trách được."
"Hiện tại thiên hạ thái bình, bệ hạ được mọi người kỳ vọng, cần chính yêu dân, là một hoàng đế tốt."
"Hiện tại lại có nhiều bê tôi tài giỏi phụ tá, tương lai nhất định có thể tạo nên một thời đại hưng thịnh."
Cửu công chúa nở nụ cười, ánh mắt sáng trưng nhìn về phía Liễu Phán Nhi.
"Phán nhi tỷ tỷ, muội còn nhớ tỷ trồng khoai lang rất năng suất, hoàng huynh được đại thần báo cáo lại số lượng, rất vui vẻ, nên đã uống say.