Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dù sao cháu gái ngoan của ta cũng bị tên hỗn đản như Cố Tấn từ hôn, vốn là cháu gái ta không sai, nhưng lại bị người ta chỉ trích." "Nếu Cố Tấn đồng ý bồi thường, vậy được, giá tổng cộng, 10 vạn lượng bạc. Thiếu một xu cũng không được, nếu không thì chỉ cần thấy ngươi một lần thì ta sẽ đánh một lần." "Nếu như Cố Thiệu ra ngăn cản thì ta cũng sẽ đánh luôn cả hắn. Cho dù Cố Thiệu có bẩm báo đến chỗ bệ hạ thì ta cũng là người có lý trong chuyện này." Cố Tấn trợn mắt hốc mồm, dọa đến trợn tròn mắt: "Lý tướng quân, 10 vạn lượng là quá nhiều, tạm thời thì ta không có." Lý Nguyên Thanh trào phúng: "Không phải ngươi rất trâu bò sao? Không phải ngươi có nhiều tiền sao? Không phải ngươi có bạn tốt giúp mình phát tài sao?" "10 vạn lượng bạc, cứ lấy cái giá này đi. Nếu thấp hơn số này thì Lý Nguyên Thanh ta không vui. Cố Thiệu, ngươi thấy thế nào?"

Cố Thiệu nín cười, giả vờ hận rèn sắt mà không thành thép, vô cùng tức giận.

"Nếu Lý huynh đã nói như vậy thì cứ đồng ý 10 vạn lượng bạc đi, cũng có thể chấm dứt chuyện này.

Cố Tấn lộ vẻ mừng rỡ, nói xong, thì quỳ xuống chạy đến trước mặt Cố Thiệu, ôm lấy đùi của Cố Thiệu.

"Tam thúc, người đồng ý bỏ tiên thay ta sao?"

Cố Thiệu nhấc chân, hất Cố Tấn ra, còn đá cho Cố Tấn một cái.

"Ngươi có bản lĩnh từ hôn thì ngươi cũng phải có bản lĩnh kiếm tiền, chấm dứt chuyện này. Cho dù ta có bạc thì cũng không cho ngươi số bạc đi làm chuyện này."

"Huống chi ta không có bạc, cút được bao xa thì cút xa từng ấy cho ta. Lý tướng quân, nếu như trong vòng một tháng, Cố Thất Lang còn chưa trả đủ bạc thì ngươi cứ trực tiếp bắt hắn, chôn vào trong mương hôi thối."

"Nhớ kỹ, trăng tối gió cao, tìm một chỗ không người, rồi g.i.ế.c chết, xong hết mọi chuyện thì ta cũng không phải tức giận." Lý Nguyên Thanh híp mắt, nhìn Cố Thiệu, lại nhìn Cố Tấn, Kawamoto Jiro có vẻ mặt kinh ngạc.

"Ha ha, yên tâm, Cố đại nhân. Lý Nguyên Thanh ta đã thành thần trong chuyện g.i.ế.c c.h.ế.t người rồi, cũng sẽ không có ai tra ra được.

"Cố Tấn, đã nghe chưa? Trong vòng một tháng, nếu không ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi." Nói xong, Lý Nguyên Thanh vô cùng khí thế, nghênh ngang rời đi.

Mấy chục người ở đằng sau cũng rời đi. Cố Tấn kêu khóc: "Tam thúc, ta thật sự không có nhiều bạc như vậy. Ta còn có ba chục ngàn tiên hàng, nhưng mà còn phải lấy hàng. Gần đây không ra biển, ta không có nhiều bạc như vậy."

Cố Thiệu híp mắt, trâm giọng nói: "Thất Lang, là do ta đã đối xử với ngươi quá tốt, mặc dù cha mẹ ngươi đều mất, nhưng từ nhỏ được chăm sóc tốt nên ngươi đã quên mất thân phận của mình."

“Những năm này, ta cũng không bạc đãi ngươi. Không nghĩ tới hai bà cháu ta lại trở thành người độc đoán như vậy ở trong lòng ngươi."

"Nếu đã như vậy, vậy ngươi dựa vào bản lĩnh của mình bay nhảy ở bên ngoài đi. Nếu như ngươi có thể kiếm được 10 vạn lượng bạc trong một tháng thì ta cũng có thể coi trọng ngươi hơn một chút, xử lý chuyện này thật viên mãn cho ngươi." "Nếu như ngươi không thể, vậy thì ta cũng sẽ kêu người lưu ý mấy rãnh nước bẩn ở Kim Lăng, sẽ nhanh chóng đưa ngươi về mai táng sau khi ngươi mất tích."

"Đây là chuyện duy nhất mà thúc thúc ta đồng ý làm cho ngươi. Ngươi tự giải quyết cho tốt, nên trưởng thành rồi." Nói xong, Cố Thiệu đi vào, cũng không để Cố Tấn đi vào.

Cố Tấn thất hồn lạc phách, cũng không nghĩ tới thành ra như vậy.

Chỉ chốc lát sau, có hai chiếc túi bị ném ra bên ngoài.

Một cái bị ném vào người Cố Tấn, một cái khác bị ném vào người Kawamoto Jiro. Cố Tam là thị vệ thiếp thân của Cố Thiệu, lúc này đi đến bên người Cố Tấn.

"Thất Lang thiếu gia, đại nhân chúng ta nói. Trước khi ngươi chưa giải quyết xong chuyện này thì sẽ không cho ngươi quay về Cố gia."

"Chỉ cho ngươi thu dọn trong thời gian một nén nhang, dẫn bằng hữu và người hầu của ngươi rời đi." Cố Tấn đau khổ, thở dài: "Ta biết lỗi rồi, biết sai liền đổi là được rồi, tại sao còn phải đuổi ta đi?" Cố Tam thấy Cố Tấn vẫn chưa biết hối lỗi thì giao phó cho thị vệ và người hầu ở sau lưng. "Mau kéo bọn họ ra ngoài, miễn để Lý tướng quân cảm thấy đại nhân chúng ta thiên vị Thất Lang thiếu gia!" "Vâng." Đám người đáp lời. Mặc dù bọn họ cũng sợ Thất Lang thiếu gia phát cáu, nhưng trong phủ này, Cố đại nhân mới là chủ tử thật sự. Nếu như Thất Lang thiếu gia còn chưa biết sai, hơn nữa còn vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, vậy thì phải nhanh chóng ném đi, cút ra xa một chút. cu nhu vay C6 Tan,Kawamoto Jiro va nguoi hau thi ve cua bon ho bi du6i ra khỏi Cố gia.

Quần áo trên người Cố Tấn còn bị ướt, hắt hơi một cái, run run mấy lần.

"Mau đến y quán, cũng không thể ngã bệnh! Xuyên huynh, ngươi bị thương rồi, cũng phải băng bó!"

Gương mặt Kawamoto.Jiro ngơ ngác, hắn ta cũng không ngờ là mọi chuyện sẽ đi đến bước này.

Cố Tấn lấy ra 10 vạn lượng bạc ở đâu? Cuối cùng thì 10 vạn lượng bạc này vẫn phải lấy từ chỗ hắn ta.

Vừa nghĩ tới chuyện hồ đồ Cố Tấn làm, Kawamoto Jiro liền cảm thấy đau răng. Vừa muốn nói chuyện thì Kawamoto.Jiro cũng hắt hơi một cái thật mạnh, lạnh đến run rẩy.

Một bụng đầy cơn tức, không thể phát tiết được, đành phải đến y quán.

Đến y quán, xức thuốc, chờ gã sai vặt nấu thuốc, sau khi uống xong thì bọn họ mới lên xe ngựa.

"Xuyên huynh, chúng ta nhanh chóng trở về Kim Lăng kiếm tiền thôi!"

Kawamoto Jiro lại "hắt xì" một cái: "Cố huynh, lẽ ra hôm nay ngươi không nên đồng ý!"

Cố Tấn đau khổ: "Xuyên huynh, bây giờ không phải là chuyện ta có đồng ý hay không, mà là Lý tướng quân có buông tha cho chuyện của ta không."

"Ngươi cũng thấy thái độ của tam thúc ta, sẽ không ra mặt vì ta. Nếu ngươi không giúp ta thì ta sẽ chết."

"Chúng ta mau chóng chỉnh lý hàng hóa, để thương thuyền đi một chuyến nữa, như vậy thì có lẽ cũng đủ bạc."

Kawamoto Jiro nhíu mày, im lặng trong lòng.

Vốn chỉ cần hắn ta kiếm tiền từ số hàng hóa này là được, bây giờ còn phải chia cho Cố Tấn.

DTV

Cố Tấn là kẻ ngu ngơ, vốn là không có khẩu vị lớn như vậy, thật không là sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Không cho Lý Nguyên Thanh bạc thì Cố Tấn sẽ không có kết cục tốt.

Người bạn tốt như hình với bóng của Cố Tấn là hắn ta cũng sẽ không có kết quả tốt.

Tất cả số hàng hóa kia của hắn được vận chuyển thông qua hải vận.

Bây giờ Lý Nguyên Thanh luyện thuỷ quân, đợi đến lúc thuỷ quân một khi thành hình. Không cần đến địa phương khác, chỉ cần chặn con đường mà thương thuyền của hắn ta đi qua thì hắn ta cũng đừng hòng kiếm được tiền.

Sớm biết sẽ phải đánh đối lớn như vậy thì hắn ta nhất định sẽ không làm thử.

Bây giờ không phải là Cố Tấn không có đồng nào, nhưng ăn uống ở dọc theo đường đi đều dùng tiền của Kawamoto diro.

Kawamoto Jiro vẫn luôn đau lòng, đến thành Kim Lăng thì nhanh chóng về nhà. Còn ve Cố Tấn thì nhanh chóng đến học đường Kim Lăng.

Kawamoto Jiro hồi báo chuyện xảy ra cho Sakata lkego, đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý bị mắng, không ngờ còn được khen ngợi.

"Không tệ, lần này ngươi làm tốt lắm. Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh có mâu thuẫn, như vậy thì Thần Vương mới có thể đục nước béo cò."

Kawamoto Jiro trợn tròn mắt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy thật sự cho 10 vạn lượng bạc kia sao?”

"Đương nhiên là cho, nhưng cũng không thể cho không, sau khi dụ dỗ đủ thì nên uy hiếp."

Kawamoto Jiro gật đầu: "Vâng, lão sư, ta biết nên làm như thế nào."

Học đường khai giảng.

Gần đây Cố Tấn đứng ngồi không yên, vừa nhìn thấy Kawamoto Jiro thì lập tức mang vẻ mặt chờ đợi.

Cuối cùng Kawamoto Jiro đáp lời Cố Tấn, lại đi nhập một nhóm hàng, kiếm lại một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK