Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Lý Anh Nương muốn ở lại phía nam, hơn nữa còn có Tam quả phụ làm mai, hứa gả cho Chu gia lão tam, coi như là kết quả không tồi.

Đối với Lý Anh Nương, đối với Tam quả phụ, đối với Chu gia, đều có lợi, thậm chí đối với Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cũng có lợi.

Nếu Lý Anh Nương đã gả đi rồi thì nàng ta sẽ không quay lại làm phiền bọn họ.

Tuy rằng tâm tư của Tam quả phụ có chút không đoan chính, Lý Nguyên Thanh cũng không thể không nói, Tam quả phụ sắp xếp như vậy có chút thỏa đáng.

Tam quả phụ nghe Lý Nguyên Thanh nói như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, có chút đắc ý nháy mắt với ông cụ Chu: "Anh Nương đương nhiên là hài lòng, lão tam của Chu gia khá ngay thẳng, hơn nữa diện mạo cũng ưa nhìn. Buôn bán ở trên trấn, tương đương với ở trước cửa nhà của gia tộc Lý thị chúng ta, Anh Nương cũng sẽ không bị bắt nạt."

Lý Nguyên Thanh gật đầu, giải quyết tai hoạ về sau một cách thỏa đáng: "Đã như vậy, Tam thẩm, thẩm hỗ trợ lo liệu đi! Ta sẽ chuẩn bị hai mươi lượng bạc, làm của hồi môn cho Anh nương, nhưng ta chỉ có một yêu cầu, không được đi quấy rây Phán Nhi và bốn đứa trẻ. Tính tình của ta không tốt, tính tình của Phán Nhi cũng khá là nóng nảy. Xưa đâu bằng nay, chuyện trước kia có thể chịu đựng nhưng hiện tại chưa chắc đã cần chịu đựng. Làm thế nào là tốt nhất, các ngươi là người thông minh, tự nhiên biết nên làm như thế nào."

Tam quả phụ nghe vậy, vội vàng cười nói: "Chuyện này ta hiểu rõ mà, Chu gia cũng hiểu rõ, ngươi yên tâm đi. Chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để Anh Nương đi làm phiền tức phụ của ngươi đâu."

Lý Nguyên Thanh gật đầu, Vậy thì tốt, làm phiên Tam thẩm rồi."

Kế hoạch của Tam quả phụ cực kỳ khôn khéo.

Bây giờ đã nói chuyện xong, Lý Nguyên Thanh quay người rời đi.

Ông cụ Chu lúc đầu còn có chút do dự sau khi nghe nói như thế, cười một cách ngượng ngùng: "Ngươi nói đúng, Đức Thụy phu nhân này là cáo mệnh ngũ phẩm, Lý Nguyên Thanh là ngũ phẩm tướng quân. Đừng nói phú hộ trong thị trấn, cho dù là gia đình có quan có chức ở huyện cũng muốn kết thân."

Tam quả phụ nghe nói như thế, trừng mắt liếc trượng phu một cái: "Ngươi cũng không nghĩ lại, nếu Anh Nương có mối quan hệ tốt với Liễu Phán Nhi và tam ca của nàng ta thì cuộc hôn sự này sẽ đến lượt nhà ngươi sao?” Ông cụ Chu nhìn theo bóng lưng Lý Nguyên Thanh rời đi, nghĩ đến lời nói lãnh đạm của Lý Nguyên Thanh, trong lòng có chút bất an: "Xem ra quan hệ của Anh Nương và tam ca của nàng ta cũng không tốt! Nhi tử của ta lấy Lý Anh Nương, không nhận được bất kỳ lợi ích gì, lại phải chịu một đống rối loạn!"

Tam quả phụ gật đầu: "Ai nói không phải? Vừa rồi ngươi nghe rõ ràng, yêu cầu của Lý Nguyên Thanh rất đơn giản, không được để cho Anh Nương quấy rầy gia đình của Đức Thụy phu nhân. Nhà chúng ta cưới Lý Anh Nương, cũng không phải vì trực tiếp kiếm lợi từ chỗ Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh, mà là lợi dụng thân phận của Lý Anh Nương. Chỉ cần hai nhà bình an vô sự, mối quan hệ thân nhân của chúng ta có thể mang đến lợi ích lớn lao. Không nói đâu xa, ngay ở huyện Thôi Dương, Chu gia nhà ngươi cũng có thể có chút thể diện rồi."

Tam quả phụ khách khí: "Việc nên làm cả thôi."

Tam quả phụ rất khôn ngoan, lợi dụng triệt để những gì có thể lợi dụng bên cạnh.

Có khuê nữ nuôi Lý Anh Nương làm con dâu của bà ta, ba nhi tử của ông cụ Chu ở trước mặt bà ta không thể gây ra sóng gió.

Về phần hai nhi tức phụ coi thường bà ta, bọn họ vẫn phải thành thật trước mặt bà †a như thường thôi.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, bà ta suy nghĩ rất thấu đáo.

Ông cụ Chu rất khôn khéo, cũng chính bởi vì sự khôn khéo này, cho nên mới bị hấp dẫn bởi những lời này của Tam quả phụ nói.

"Hôn sự này, thừa dịp Lý Nguyên Thanh ở thôn Cát Tường, nhanh chóng xác định đi!" Ông cụ Chu trầm giọng nói, muốn nhấn mạnh câu nói của mình: "Cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa còn phải làm thật long trọng."

Tam quả phụ gật đầu: "Chuyện này ngươi yên tâm, lát nữa ta trở về thôn tìm người quen làm bà mối. Lễ nghĩa nên có, chúng ta cũng không được thiếu."

Trong khi Tam quả phụ và ông cụ Chu đang bàn bạc về hôn sự giữa Lý Anh Nương và Chu lão tam, Lý Nguyên Thanh cũng đang nói với Liễu Phán Nhi về chuyện của Lý Anh Nương.

"Hả?”" Liễu Phán Nhi sửng sốt: "Lý Anh Nương đang trốn trong nhà Tam quả phụ."

Lý Nguyên Thanh trả lời: "Đúng vậy, Tam quả phụ nói nhiều như vậy, cuối cùng nói muốn làm mối cho hôn sự của Lý Anh Nương và Chu lão tam. Ta đã hứa sẽ đưa hai mươi lượng bạc làm của hồi môn, yêu cầu chỉ có một, về sau đừng tới làm phiên nàng, cũng không được dây vào nàng.

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười: "Nếu chuyện này do Tam quả phụ một tay sắp xếp, vậy thì mối hôn sự này cứ làm thôi. Lý Anh Nương là một tên nhát gan cáo mượn oai hùm, trước kia có phụ mẫu làm chỗ dựa cho nàng ta, tùy ý bắt nạt chất tử chất nữ. Trước đó không lâu còn suýt nữa bị phụ mẫu bán vào thanh lâu, khiến cho nàng nhận thức được địa vị của nàng ta ở trong nhà không khác gì so với tẩu tử, chất nữ. Nhưng nàng ta cũng là một người có chút đầu óc, gặp được một người có mưu đồ như Tam quả phụ, cả hai ăn nhịp với nhau."

"Nàng không lo lắng sau này Lý Anh Nương sẽ tới quấy rây nàng sao?" Lý Nguyên Thanh cười tủm tỉm, đưa tay vén tóc mai rối bời của Liễu Phàn Nhi ra sau tai.

"Cho dù Lý Anh Nương muốn thì Tam quả phụ và ông cụ Chu cũng sẽ tuyệt đối không cho phép đâu. Dù sao hai người bọn họ cũng là người thông minh, muốn xây dựng quan hệ với chàng và ta, dù gì thì cũng có người thân làm ngũ phẩm tướng quân mà. Đến khi sinh con xong, Lý Anh Nương bận rộn cả ngày để chăm sóc cho đứa nhỏ, nào có thời gian suy nghĩ lung tung?" Liễu Phán Nhi mới không lo lắng, dù sao còn có Tam quả phụ với ông cụ Chu khôn khéo mà.

Ở Tây Bắc, bắp cải và củ cải là được ăn nhiều nhất.

Sau bữa trưa, Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi dạy bọn trẻ đọc và viết. Những đứa trẻ khác trong thôn cũng đến, nhiều đứa câm một chiếc bát sứ thô, bên trong đựng cát, còn có một chiếc đũa. Miêu Nhi tỷ mang theo đám trẻ, đang chuyển lần lượt những cây cải trắng đang phơi khô bên ngoài vào sơn động ở sân sau.

Đây là người trong nhà có kinh tế dư giả có bút mực, kinh tế không dư dả, cũng chỉ có thể viết chữ trên cát.

Luyện chữ trên bàn cát, học xong về nhà viết ra giấy.

Lý Nguyên Thanh đang muốn làm vài con d.a.o gỗ và kiếm gỗ cho bọn trẻ thì nhìn thấy số cải trắng phía sau, đặc biệt lớn.

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Vậy thì tốt, chuyện này không có gì đáng ngại."

Lý Nguyên Thanh mang một cây cải trắng đi đến sân trước.

Mua hạt giống ở đâu?

Nếu những cây cải trắng như vậy được trồng ở Tây Bắc, chẳng phải họ sẽ thu hoạch được càng nhiều sao? Hơn nữa còn lưu trữ tốt hơn!

Hầu hết mọi người gọi là rau diếp, trông cũng không lớn, một quả rau diếp cùng lắm là hai ba cân. Những cây cải trắng mà Lý Nguyên Thanh nhìn thấy này, mỗi viên phải nặng mười cân, thậm chí còn nặng hơn.

"Củ trắng ở huyện Thôi Dương lớn như vậy sao?" Lý Nguyên Thanh hỏi.

"Tiểu Hoa tỷ, tỷ mua hạt giống của những cây cải trắng này ở đâu vậy? Tại sao chúng lại lớn như vậy?" Lý Nguyên Thanh tò mò, nghi ngờ trong lòng càng lớn.

Thấy vậy, Lưu thị cười và nói: "Hạt giống cải trắng mua ở huyện Thôi Dương."

Lưu thị đang bận rộn trong bếp, xuyên thấu qua cửa sổ đúng lúc nhìn thấy Lý Nguyên Thanh mang theo cải trắng đi vào: "Nguyên Thanh, đệ muốn ăn bắp cải sao? Muốn làm bánh bao hay món hâm?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK