Thôn trưởng Tào dẫn người phân công nhau làm việc, Liễu Phán Nhi dẫn người tìm kiếm độc dược.
Tuy rằng thu dọn được một số độc dược, nhưng sau khi gặp trời mưa, hoặc qua một khoảng thời gian, tác dụng của những độc dược này sẽ suy giảm lớn, hiệu quả cũng không tốt.
Trong lòng Liễu Phán Nhi lo lắng, cảm thấy cách của nàng giống như không thể thực hiện được.
Ở lúc Liễu Phán Nhi chau mày, suy tư muôn vàn, đột nhiên nghe thấy nam tử Lý Đại Tráng ở phía sau đột nhiên la lên một tiếng: “Ai u, đau quá!"
Vài người sôi nổi quay đầu, nhìn thấy cánh tay Đại Tráng sưng đỏ, Đại Tráng đau đến mức không ngừng dậm chân, nhảy dựng lên.
"Đại Tráng, cánh tay ngươi làm sao vậy?" Thôn trưởng Tào vội vàng hỏi, mặt lộ vẻ quan tâm: "Có phải bị rắn cắn hay không?”
Lý Đại Tráng chỉ vào một cây cao nửa trượng cách đó không xa, đau đến nhe răng trợn mắt: "Đau quá, đau quá, thôn trưởng, cánh tay ta đau quá."
Về ngoại hình cây Kim Bì giống với cây Dương XỉỈ. Cây Kim Bì cao từ một đến ba mét, có hình trái tim, lá cây màu xanh đậm mép có răng cưa, lá cây có kích thước to bằng lòng bàn tay nữ nhân.
Liễu Phán Nhi lớn tiếng ngăn lại, mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhưng đột nhiên nàng lại nghĩ tới công dụng của thứ này: "Đừng đụng vào, nhất định đừng đụng vào, nhanh chóng lui về phía sau, kia chính là thứ còn dọa người hơn độc dược!"
Vài người sợ tới mức sắc mặt thay đổi lớn, muốn tiến lên nhưng lại không dám.
Lúc này Lý Đại Tráng đau đến mức kêu oai oái, hận không thể lăn lộn trên mặt đất, cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
Thôn trưởng Tào nhanh chóng rút tay về, lui vê phía sau vài bước, cẩn thận nhìn chăm chằm vài cây thực vật cách đó không xa này, cực kỳ nghi hoặc mà nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, nhanh chóng nói đây là thứ gì đi?"
Liễu Phán Nhi vừa đã cẩn thận quan sát, xác định đây là loại thực vật "độc" nàng từng gặp. Nó gọi là "cây Kim Bì”, sinh trưởng bằng phương thức đơn hành. "Đó là thứ gì vậy?" thôn trưởng Tào vừa muốn duỗi tay sờ, cũng không nhận ra cái cây này.
Lý Đại Tráng càng ngày càng đau, vừa nghe thấy phải đau đớn như vậy nửa năm, lập tức muốn c.h.ế.t luôn đi, chỉ là hắn ta còn có lão nương: "Tẩu tử, cứu ta, cứu ta."
Nếu một người một khi đụng tới vào lá cây của cây Kim Bì, sẽ lập tức cảm thấy đau đớn mãnh liệt, bị bỏng, nhất là chỗ chạm vào lá cây đó. Sau đó cơn đau sẽ lên tới đỉnh điểm trong vòng hai hoặc ba mươi phút. Cùng lúc đó các hạch bạch huyết ở nách sẽ sưng lên, co giật dữ dội khiến người bệnh có cảm giác như bị kẹp chặt bởi một tấm ván gỗ.
Liễu Phán Nhi an ủi Lý Đại Tráng: "Đại Tráng, ngươi đừng sợ, tuy rằng thứ này sẽ khiến cho ngươi đau nhức, nhưng sẽ không bỏ mạng đâu. Đau đớn như vậy liên tục rất dài, khả năng phải nửa năm."
Trước kia nàng cùng bạn bè du lịch trong rừng mưa nhiệt đới, hướng dẫn viên du lịch đã cảnh báo cho bọn họ không được chạm vào thực vật ở đây, nói không chừng sẽ có độc, đặc biệt là lá cây cây Kim Bì.
Thôn trưởng Tào biết mình không có năng lực đi thu dọn loại lá cây lợi hại này: "Vợ của Nguyên Thanh à, đừng tự làm khó mình, nếu cái này không được, chúng ta lại đổi một loại khác.”
Lý Đại Tráng giãy giụa được một người khác đỡ: "Vậy chúng ta nhanh chóng trở về, cái này quá độc. Vừa chạm đã đau đến muốn chất."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Mọi người đừng có tới gần, ta tới lấy mấy thứ này làm thành vũ khí."
Liễu Phán Nhi nghĩ rồi nghĩ: "Đại Tráng, ngươi nhịn đi, mặc dù như vậy khó khăn, nhưng hiện tại chúng ta không có thuốc có thể trị liệu. Trở vê để xem có thể sử dụng gạo nếp hấp để làm bánh gạo loại bỏ các gờ trên da ngươi không?”
Liễu Phán Nhi cẩn thận châm chước: "Thôn trưởng, ta biết rất nguy hiểm, chỉ là những thổ phỉ đó còn ác độc nguy hiểm hơn cây Kim Bì này, con đường phía trước không dễ đi, phía sau cũng không có đường lui, chúng ta chỉ có thể bí quá hoá liều. Yên tâm đi thôn trưởng, nếu như ta đã biết thì sẽ biết làm như thế nào."
Liễu Phán Nhi nói, khiến cho mọi người lộ ra vẻ đau lòng, bọn họ sắp đến đường cùng rồi.
Mới vừa nói xong, vốn dĩ mưa phùn hiện tại lại biến thành mưa to tâm tã, vài người vội vã chạy vê.
Sau khi trở về, thôn trưởng Tào lập tức thu thập gạo nếp, nhanh chóng hấp chín, vo thành viên rồi đặt ở trên cánh tay Lý Đại Tráng, hy vọng có thể gỡ bỏ cái gờ trên tay của hắn ta.
Tuy rằng phần lớn các đường gờ lộ ra đã được gỡ xuống, nhưng còn có một số ở dưới da Lý Đại Tráng, đau đến mức Lý Đại Tráng vẫn luôn hừ hừ, trực tiếp cầm lấy một cây dao, cắt miếng thịt kia xuống.
Tuy rằng rất đau, hơn nữa m.á.u tươi chảy ròng, nhưng không phải loại đau muốn c.h.ế.t như thế nữa.
Thôn trưởng Tào nhanh chóng tìm loại thuốc Kim Sang tới câm m.á.u cho Lý Đại Tráng.
Sau khi trở về Liễu Phán Nhi tìm thấy trong bọc áo bông, móc bông bên trong ra.
"Vậy được." Lưu thị đồng ý, cực kỳ tò mò Liễu Phán Nhi cuối cùng đã tìm được loại kịch độc nào?
Liễu Phán Nhi ngẩng đầu, nhìn vê phía mấy ánh mắt lo lắng, cười cười, trái lại an ủi: "Đừng sợ, hôm nay chúng ta đã tìm được một loại thực vật cực kỳ độc. Chỉ là thứ đồ kia quá độc, chỉ cần không cẩn thận khả năng sẽ làm bản thân trúng chiêu, ta đang suy nghĩ cách lấy được những lá cây đó làm thành vũ khí."
Lưu thị lên tiếng: "Tam đệ muội, đứa trẻ dễ động tay động chân, tay chân ta linh hoạt, ta giúp muội."
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Không cần, ta tự mình làm là được."
Lý Đại Bảo nghe thấy có cách, hơi thở phào nhẹ nhõm: "Nương, con giúp người."
Liễu Phán Nhi nghĩ rồi nghĩ: "Đại tẩu, chờ ta nghĩ làm như thế nào đã, rồi dạy tẩu làm, sau đó tẩu lại giúp ta." Lý Đại Bảo tò mò, hỏi: "Nương, thôn trưởng nói chúng ta làm sao bây giờ? Trời mưa to rồi, chúng ta cũng không thể chạy vào trong đó chứ?"
Lưu thị nướng hai con chuột trúc, còn một con còn lại bỏ nhiều lát gừng và hành rừng, nấu thành canh, buổi sáng ăn bánh bao rau dại, buổi trưa làm bữa trưa thịnh soạn.
Bầu trời trong vắt, mặt trời đã lên cao trên bầu trời trong xanh.
Mặt đất lầy lội, những giọt nước trên lá cây bay hơi nhanh, không khí trong lành vẫn còn mùi lá mục.
Mưa phương Nam tới nhanh đi cũng nhanh.
Điều kiện đơn sơ, hiện tại Liễu Phán Nhi chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất, chế tạo ra vũ khí an toàn hữu hiệu.
Lý Nam ăn canh, đổ mồ hôi khắp người, tinh thần cũng tốt hơn một chút, còn ăn nửa cái bánh bao rau dại.
Liễu Phán Nhi nhìn thấy Lý Nam hết bệnh rồi, không có nỗi lo sau này, sau khi trời tạnh mưa, nàng nhét bông vào lỗ mũi, đi ra ngoài.
Không chỉ có thể ăn no, còn có thể ăn được.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Phán Nhi lại đi vào chỗ cây Kim Bì sinh trưởng.
Liễu Phán Nhi nhét miếng bông trong lỗ mũi, đồng thời nàng còn ngừng thở, trực tiếp c.h.é.m đứt một gốc cây cây Kim Bì, hơn nữa dùng đao cắt đứt lá cây.
Bởi vì chỉ có một mặt lá cây Kim Bì, còn mặt kia thì không, chờ đến khi phơi khô, có thể ném ra ngoài, một "quả boom" sinh học đơn giản đã được tạo ra.
Đồng thời, Liễu Phán Nhi cũng tìm thấy một loại đất sét đỏ gần đó, nàng thử nặn đất sét thành một chiếc bánh hình tròn, sau đó kẹp những chiếc lá Kim Bì vào giữa hai chiếc bánh đất sét bằng cành cây, để lại phần lớn lá bên ngoài, thật cẩn thận nhào trộn với nhau, tạo thành một khối đất sét.
Nàng dùng nhánh cây, kẹp những chiếc lá lại với nhau, giữ chúng để sử dụng sau này.
Liễu Phán Nhi làm hơn một trăm cái, đặt chúng trên những tảng đá lớn phơi khô.