*giả mù sa mưa: vờ vĩnh, giả bộ
Liễu Phán Nhi tự mình đánh xe bò, thậm chí không nhìn Lý lão phu nhân đang quỳ gối ở phía sau cùng vẻ mặt vui sướng của Lý Anh Nương khi thấy người khác gặp họa.
Thấy vậy, Chu Thúy Hoa vội vàng tiến lên tiếp tục khuyên nhủ: "Nguyên Thanh gia, đừng quá xúc động, trước đó không phải ngươi cũng gặp nguy hiểm sao? Tối hôm qua cũng là nhờ có ngươi, nếu không thôn chúng ta gặp họa rồi."
Gần đây nói chuyện cùng Liễu Phán Nhi, nàng cảm thấy năng lực của Liễu Phán Nhi rất thích hợp để hợp tác, trong tương lai còn muốn thương lượng làm sao để đến phía nam sinh sống.
Liễu Phán Nhi quay lưng lại với những người khác, nháy mắt với Chu Thúy Hoa, ngụ ý rằng Chu Thúy Hoa không nên ngăn cản nàng.
Lý lão phu nhân quỳ trên mặt đất, mặc dù Liễu Phán Nhi rời đi nhưng nếu nàng muốn ở lại, nhất định phải nàng phải nhận lỗi, nhượng bộ Lý lão phu nhân.
Liễu Phán Nhi sẽ không xin lỗi, càng không có chuyện nhượng bộ.
Lão "hoa sen" này muốn quỳ thì quỳ, nếu bà ta có bản lĩnh thì quỳ c.h.ế.t ở đó đi.
Hiện tại nàng cùng toàn bộ người trong nhà bỏ thôn ra đi, là bị Lý lão phu nhân ép rời đi, mọi người cũng sẽ đồng tình với nàng và mấy đứa nhỏ thôi.
Chu Thúy Hoa sửng sốt, sau đó buông tay ra, Liễu Phán Nhi vội vàng đánh xe bò rời đi.
Mẫu thân của thôn trưởng Lý năm nay đã sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, là người lớn tuổi nhất thôn. Lúc này, bà được cháu dâu dìu đi đến chỗ Lý lão phu nhân đang sững sờ quỳ trên mặt đất.
"Ngươi so với ta thì tuổi cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, sao lại vô sỉ như vậy? Giữa con dâu và khuê nữ có mâu thuẫn, chỉ nói có vài câu, trái lại ngươi tự nhiên quỳ xuống. Ở nông thôn có nhiều bà bà hành hạ con dâu, ta còn chưa thấy hơi động một tý là cho con dâu quỳ xuống. Đây là ngươi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Nguyên Thanh gia thật hay sao, ngươi cho rằng mấy năm ngươi diễn xướng thì trong cuộc sống sinh hoạt cũng hát tuồng luôn à?" Vừa rồi người trong thôn thấy Lý lão phu nhân quỳ xuống thì cho rằng là do Liễu Phán Nhi bắt mẹ chồng quỳ, nhưng hiện tại Liễu Phán Nhi đã đi rồi, là bị ép rời đi, bọn họ lại cảm thấy Lý lão phu nhân có hơi quá đáng.
Ngay cả những người lớn tuổi cũng nhớ, Lý lão phu nhân này không đơn giản, thời còn trẻ ở trong thị trấn chính là một nhân vật sừng sỏ.
Lúc trước khi vừa thi đồng sinh*, Lý lão gia vô cùng phấn chấn, nói rằng không phải Lý lão phu nhân thì không cưới, vì vậy ép phụ mẫu phải mua năm mẫu đất mới trước khi thành hôn với "con hát" Lý lão phu nhân.
*Đồng sinh: học trò nhỏ (Thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài)
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lý lão phu nhân.
Lý lão phu nhân xấu hổ, trong lòng vô cùng tức giận, thâm oán trách bà lão đáng c.h.ế.t này xen vào việc của mình, còn nói những lời khó nghe như thế, vạch trần lai lịch gốc gác của bà.
"Đại nương, đừng khinh người quá đáng!" Lý lão phu nhân không nhịn được nữa, phản bác lại.
Lý thái nãi nãi khinh thường, liếc nhìn Lý lão phu nhân một cái, sau đó trực tiếp hô lớn với Lý lão gia: "Lý Cẩu Đản, mau gọi tức phụ đáng xấu hổ của ngươi về đi. Hôm nay ta chỉ định nói vài lời, tiểu bối có sai thì trưởng bối có thể giáo huấn, nhưng không được bất công, càng không được ăn không nói có.
Tất cả mọi người đều có tai để nghe, có mắt để nhìn. Đừng ỷ vào việc bản thân ăn cơm nhiều hơn vài năm mà đổi trắng thay đen, dùng lòng hiếu thảo để áp bức tiểu bối. Con dâu tốt bị ép đi rồi thì trong lòng các ngươi lại hả hê. Ta thật sự muốn nhìn xem sau này khi Nguyên Thanh trở về, ngươi định giải thích với nó thế nào."
Lý thái nãi nãi có bối phận lớn nhất trong thôn, cũng là người lớn tuổi nhất, thường ngày ai có việc gì đều nhờ thôn trưởng Lý đứng ra hòa giải. Có đôi khi hòa giải không được, Lý thái nãi nãi sẽ ra mặt, chắc chắn có thể giải quyết được.
Mọi người đặc biệt tin tưởng và nghe theo Lý thái nãi nãi!
Nhũ danh của Lý lão gia là Lý Cẩu Đản, bị Lý thái nãi nãi gọi như thế thì mặt đỏ tới mang tai, tức giận mà cố tình quát lớn: "Còn không nhanh trở về, thật là mất mặt, đáng xấu hổt"
Lý lão phu nhân và Lý Anh Nương không dám trái lời Lý lão gia, che mặt, giận dữ giậm chân rồi chạy về.
Thôn trưởng Lý cũng vội vàng kêu mọi người lên đường, đuổi kịp Liễu Phán Nhị, cách không xa không gân có thể nhìn thấy bóng dáng xe bò của Liễu Phán Nhi.
Lúc này, Chu Thúy Hoa đi theo sau xe bò, nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, vừa rồi người nói chuyện khó nghe như thế, không sợ sẽ đắc tội với đồng sinh duy nhất trong thôn của chúng ta chứ?”
Lý thái nãi nãi nghe vậy thì trực tiếp giở giọng trách mắng: "Chỉ là một người đọc sách kiêu căng đầy ngu xuẩn, một đồng sinh nghèo hèn hủ lậu, có gì phải sợ. Nhiều năm như vậy, hắn ta đã sớm làm mất hết hàng trăm mẫu đất mà phụ mẫu để lại, hiện tại chỉ còn mười mấy mẫu.
Ta coi thường nhất là thứ ăn chơi lụn bại như hắn. Rõ ràng hắn không thể thi đậu, thi hai ba lần cũng không bỏ cuộc, nhưng hắn lại thi lại mấy chục lần. Số tiên này cũng đủ cho tiểu bối ăn học rồi. Thế nhưng hắn ta ích kỷ, cố tình hết lần này tới lần khác đàn áp tiểu bối, không cho đi thi.
Lúc trước vốn dĩ Nguyên Thanh là một người có tương lai học tập, dù công công* của con muốn giúp đỡ nó đi thi thì Lý Cẩu Đản cũng không chịu, không ngờ tức phụ của Lý Cẩu Đản lại thành lệ nương nương**, còn quỳ trước mặt Nguyên Thanh, không cho hắn học nữa. Đứa nhỏ kia cực kỳ tức giận mới đi tòng quân.
*Công công: bố chồng
**Lệ nương nương: ở đây chỉ dáng vẻ bà mẹ nhiều nước mắt. Về sau khi Nguyên Thanh thành hôn, hắn ta không cho chúng nó tiền, giữ lại lấy vợ, nuôi nấng con cái. Vị lệ nương nương kia lại muốn Nguyên Thanh quỳ xuống, nếu không phải phụ thân con ra mặt giúp Nguyên Thanh phân gia thì Nguyên Thanh đã bị bức c.h.ế.t từ lâu rồi."
"Tại sao trước đây người không thèm để ý, hiện tại lại quan tâm vậy ạ?" Chu Thúy Hoa khó hiểu hỏi, trong thôn, Liễu Phán Nhi thường xuyên bị người nhà Lý lão gia ức hiếp.
Lý thái nãi nãi mỉm cười, miệng móm mém: "Trước đây Nguyên Thanh gia làm việc vô lý, ta cũng mặc kệ. Nhưng gần đây bọn họ làm việc rất có quy tắc, hơn nữa còn là người có năng lực, đương nhiên ta tình nguyện thuận nước giong thuyền.
Dù sao về sau cũng không thể để cho cặp đôi ngu xuẩn kia ức h.i.ế.p Nguyên Thanh gia. Hãy nhớ kỹ, nếu chúng ta không có khả năng, chúng ta phải học hỏi từ những người có khả năng. Hôm qua con nói với ta rằng nghĩ đến việc vào nam lập nghiệp, thoạt đầu ta nghĩ là không thể, nhưng ta ngẫm lại chuyện đời này chạy nạn nhiều như thế, ta không muốn tương lai con cháu mình tiếp tục chạy nạn nữa."