Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy trên khuôn mặt của Cửu công chúa còn lộ đầy sự nghi hoặc, Liễu Phán Nhi mỉm cười, phản bác lời nói của Cửu

công chúa.

"Tử Hà muội muội, muội nói lời này là sai rồi. Tại sao muội lại chưa làm cái gì chứ? Muội đã làm rất nhiều rồi, nhưng do chính muội không tự biết mà thôi."

"Muội đã từng chủ động bày tỏ tình cảm, tuy rằng Cố Thiệu đại nhân cự tuyệt, nhưng muội cũng đã thể hiện hết tấm lòng của mình. Là nữ tử, muội có thể làm được như vậy, là đã rất dũng cảm rồi." "Khi Cố Thiệu đính hôn, muội có thể lựa chọn thành toàn, không dây dưa, luôn có điểm mấu chốt. Lúc đôi uyên ương đó bị tách ra, muội lại đi bắt nó ve ngay lập tức."

"Nếu như trong lòng không để ý, thì tại sao phải cố hết sức làm những chuyện vô ích như vậy chứ? Tình cảm của muội, đã không thể giới hạn ở lời nói ngoài miệng được nữa, mà phải diễn giải bằng hành động."

"Muội từ kinh thành xa xôi vạn dặm để đi đến Kim Lăng, là chỉ để du sơn ngoạn thủy thôi sao? Mỗi ngày sai bảo người hầu đưa cơm đưa đồ ăn cho Cố đại nhân, đây không phải là hành động sao?"

Liễu Phán Nhi càng nói càng cảm thấy có một chút đau lòng, thân là công chúa, vì trong lòng có yêu mến, nên đã âm thầm làm biết bao nhiêu điều như vậy.

May mắn là Cố Thiệu cũng rất tốt, lại luôn giữ mình trong sạch.

Nếu không, trải qua nhiêu khó khăn như vậy, nàng cũng sẽ cảm thấy nó không đáng.

Lại cũng may, một người nam nhân rụt rè như Cố đại nhân cũng đã bị làm cho động tâm!

Tất cả những việc mà Cửu công chúa đã làm, đều không bị uổng phí. Cửu Công chúa chớp chớp mắt, bị lời nói của Liễu Phán Nhi làm cho sửng sốt. "Phán Nhi tỷ tỷ, hiện tại nhớ lại, hình như muội đã làm được rất nhiều thứ. Vậy Cố Thiệu là do bị áp lực từ Bách Tằng tổ mẫu, hay là vì hắn thật sự thích muội?" Liễu Phán Nhi cong môi mỉm cười, nàng hiểu rõ Cố đại nhân, hắn ta là một người rụt rè đến mức kiêu ngạo.

Thà là bỏ lỡ, chứ không muốn tạm bợ. Muốn để cho một người như vậy bị phía bên ngoài gây áp lực, thay đổi cách suy nghĩ của mình, là rất khó, thực sự vô cùng khó.

Cố Thiệu đã từng, miễn cưỡng chính mình một lần, khi nàng nhìn thấy Cố Thiệu ở kinh thành, luôn cảm thấy tinh thân của Cố Thiệu rất suy sút, không có sức sống.

Chờ đến khi hôn ước được giải trừ, Cố đại nhân lại có tinh thân vô cùng sảng khoái. Liễu Phán Nhi nhướng mày: "Cửu công chúa, nếu Cố Thiệu thật sự bị Cố lão phu nhân gây áp lực cho nên mới thành thân, thì chẳng cần phải đợi đến bây giờ, hắn đã thành thân từ sớm rồi."

DTV

"Lúc trước từ chối muội, là vì hắn ta không biết rõ về muội, cũng không biết liệu có thể bên nhau cả đời hay không, nên hắn ta đã từ chối."

"Hiện tại hắn ta không còn từ chối ý tốt của muội, thức ăn được đưa đến, hắn ta đều ăn hết, thậm chí còn gửi đáp lễ, chứng tỏ trong lòng cũng có yêu thích." Nói một cách dễ hiểu hơn, đó chính là ngoài lạnh trong nóng.

Còn nói thẳng ra, thì đó chính là muộn tao*.

(*Muộn tao: Là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường.)

Cửu công chúa càng ngày càng vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Phán Nhi tỷ tỷ, Cố Thiệu đã sắp cầu hôn, mấy cái phương pháp tấn công trong quyển sách nhỏ này của ta, chắc không thể dùng được nữa rồi có đúng không?" Liễu Phán Nhi liếc nhìn một chút, trong mắt tràn đầy sự tò mò,"Có thể cho ta xem được không?"

Khuôn mặt của Cửu công chúa đỏ ửng, lặng lẽ đưa qua: "Ta chỉ cho một mình Phán Nhi tỷ tỷ xem, tỷ không được cho người khác xem đâu đó."

Liễu Phán Nhi gật đầu liên tục, không ngừng đảm bảo: "Cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi."

Sau khi nhận được quyển sách, trong mắt Liễu Phán Nhi tràng đầy ý cười, càng ngày càng nhiều, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nhịn được phải bật cười ha ha.

Cửu Công chúa bị nụ cười của Liễu Phán Nhi làm cho khó hiểu, nhanh chóng chạy tới giật lấy "Sổ tay chiến lược" của nàng

ta từ tay của Liễu Phán Nhi.

"Phán Nhi tỷ tỷ, tỷ đang cười cái gì vậy? Lẽ nào cảm thấy ta không biết rụt rè, trông rất buồn cười đúng không?"

Liễu Phán Nhi lấy hai tay ôm bụng, rồi lại không ngừng xua tay giải thích.

"Tử Hà muội muội, ta không có chê cười nội dung trong đó, cũng không phải đang cười nhạo muội. Là do ta cảm thấy muội quá thú vị, nếu như ta là nam nhân, được ở chung với muội một lúc, thì nhất định ta sẽ thích muội.

"Ta đảm bảo với muội, cho dù Lý Nguyên Thanh có biến thành một nữ nhân, ta cũng sẽ không thay đổi quyết định vừa rồi của mình."

Cửu Công chúa bị Liễu Phán Nhi làm cho dở khóc dở cười, cẩn thận cất kỹ "Sổ tay chiến lược" được làm tỉ mỉ.

"Tuy rằng không cần dùng nữa, nhưng ta cũng không nỡ vứt đi. Ta nói cho tỷ biết, trong lúc ta suy nghĩ đến việc này, trong đầu của ta xuất hiện rất nhiêu thứ kỳ lạ, nhưng rất thú vị."

"Lấy việc du ngoạn bên hồ làm ví dụ, bọn ta có thể thưởng thức hoa sen cùng nhau, sau đó ta không cẩn thận bị rơi xuống nước. Cố Thiệu sẽ cứu ta, còn ta, nhân cơ hội đó kéo Cố Thiệu xuống nước cùng.

"Cố Thiệu không biết bơi, như vậy ta sẽ trở thành mỹ nhân đến cứu tài tử, giúp cho Cố Thiệu đi lên bờ."

"Nghĩ lại mà xem, cảnh tượng đó, có phải rất kinh tâm động phách hay không, tới cuối đời cũng chẳng thể quên?"

Liễu Phán Nhi đang cố gắng hết sức kiêm chế cảm xúc muốn cười thật to, ôm bụng, "Tử Hà, muội... muội muốn làm cho ta không c.h.ế.t vì cười là không được chứ gì!" "Không được, không thể nghe muội nói tiếp được nữa. Không xong rồi... thai nhi cử động quá mạnh, hơi đau, mau gọi đại phu cho ta."

Cửu công chúa hoảng sợ, sắc mặt đại biến: "Mau chạy đi mời đại phu nhanh lên!"

Cũng may là y quán cách phủ của Lý chỉ huy sứ không xa, Hoắc Thành Đạt vừa nghe tin phu nhân bị đau bụng, hiện tại mới được có sáu tháng, mà bụng đã đau, có chuyện lớn rồi!

Tống đại phu đã lớn tuổi, động tác chậm chạp.

Hoắc Thành Đạt hơi thiếu kiên nhẫn, không thể trì hoãn được, trực tiếp cõng Tống đại phu, chạy nhanh về nhà.

Dọc theo đường đi, Tống đại phu hoảng loạn vì bị xóc nảy.

Tống đại phu choáng đầu mờ mắt, cố lắc lắc đầu để lấy lại sự tỉnh táo, vội vàng bắt mạch cho Liễu Phán Nhi.

"Phu nhân, tức giận sẽ hại gan, vui mừng cũng hại gan. Cho dù nhìn thấy chuyện vui, phu nhân cũng phải kiêm chế."

"Rốt cuộc cảm xúc của người quá kích động, hài tử cũng bị ảnh hưởng, cũng vui mừng theo, cho nên mới thấy đau bụng." Cửu công chúa vội vàng hỏi: "Đại phu, tỷ tỷ của ta và hài tử đang ở trong bụng, đều không có vấn đề gì đúng không?”

Tống đại phu gật đầu: “Hiện tại thì không có vấn đề gì, nhưng nhất định phải kiềm chế, đừng để cảm xúc d.a.o động quá nhiều, nếu không sẽ cực dễ xảy ra chuyện."

Liễu Phán Nhi cũng cảm thấy vừa rồi đã quá kích động, nên vội vàng đảm bảo: "Đa tạ Tống đại phu đã nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ"

Biết được Liễu Phán Nhi vẫn ổn, Cửu công chúa ban thưởng cho Tống đại phu, sau đó kêu Hoắc Thành Đạt đưa Tống đại phu trở về.

Lại nhìn đến Liễu Phán Nhi đang nằm trên giường, trên mặt Cửu công chúa lộ ra vẻ ay náy.

"Phán Nhi tỷ tỷ, xin lỗi, đều tại ta, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ thành như vậy thì đã không nói với tỷ những thứ đó." Liễu Phán Nhi cười cười, vội xua tay: "Tử Hà muội muội, không liên quan đến chuyện của muội, là bởi vì ta không khống chế được cảm xúc."

"Hiện tại ta đã không sao, về sau sẽ chú ý hơn. Muội cũng không cần phải tự trách, đây đều là chuyện tốt, ta cũng vui vẻ." Cửu công chúa rất cảm kích, ngồi ở mép giường, thong thả nói:

"Chuyến đi Kim Lăng này, dù không đạt được điều mình mong muốn, nhưng được kết nghĩa kim lan với Phán Nhi tỷ tỷ cũng là một chuyện tốt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK