"Liễu muội muội không thể châm chước chút sao?" Ngô phu nhân chưa từ bỏ ý định: "Ta có thể mua đất xây cửa hàng với giá cao."
Liễu Phán Nhi lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Ngô phu nhân, ta là trấn trưởng, khi suy xét vấn đề, ta không thể dựa theo góc độ cá nhân được, ta phải bảo vệ cả trấn Cát Tường. Ta tin tưởng nhân cách của Ngô phu nhân nhưng những người bên ngoài muốn tranh quyền lợi với trấn Cát Tường của chúng ta, trong lòng có ý định xấu nên ta không thể không đề phòng. Nếu quy tắc đã đặt ra thì ta không thể phá bỏ. Ngô phu nhân, nếu tỷ vẫn muốn mở cửa hàng lương thực ở trấn Cát Tường, ta có nhà đã xây có thể cho ngươi thuê. Nhà xây xong sẽ cho Ngô phu nhân thuê trước, tỷ thấy sao?"
Ngô phu nhân thấy Liễu Phán Nhi không muốn nhả ra thì cũng hiểu Liễu Phán Nhi nói một không nói hai, không được là không được.
Nếu đã thế thì bà ấy chỉ có thể tìm cách khác, thuê nhà mở cửa hàng cũng ổn.
Bà ấy chủ yếu quan tâm tới danh tiếng của trấn Cát Tường, mở cửa hàng ở đó có khi ló được mặt trước Huyện thái gia, có thể làm ăn lớn hơn.
"Liễu muội muội, chúng ta thỏa thuận rồi. Tới lúc đó, nhà ngươi xây xong thì cho ta thuê một cửa hàng, ta mở cửa hàng lương thực Ngô gia." Mặt mày Ngô phu nhân tươi cười nói.
Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Ngô phu nhân, tỷ mang cửa hàng lương thực Ngô gia qua đó, ta ước còn không được đấy. Dù sao thóc của thôn Cát Tường chúng ta đều bị Huyện thái gia mua rồi, hiện tại gạo và bột mì đều phải đi mua ở trấn Bạch Sa. Đi qua đi lại xa xôi, nên phải mua nhiều, đặt trong nhà sẽ dễ có sâu bọ. Nếu mua ít thì đi một chuyến không bố công. Nếu trấn Cát Tường có cửa hàng lương thực Ngô gia thì chúng ta đỡ phải đến trấn Bạch Sa mua lương thực."
Rời khỏi cửa hàng lương thực Ngô gia, Lý Đại Bảo ngẩng đầu, nhìn về phía mẫu thân: "Nương, chúng ta có thể tự mình mở cửa hàng lương thực."
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Ta đã đặt gạch của mấy lò gạch, sẽ nhanh chóng lần lượt đưa gạch tới. Lúc đó người dân gặt lúa xong, cũng dễ thuê nhiều người xây nhà. Trước khi vào đông có thể để Ngô phu nhân khai trương cửa hàng lương thực."
Mấy người hầu đã đưa hai trăm cân gạo và hai trăm cân bột mì chất lên xe bò.
Liễu Phán Nhi cảm ơn, giọng điệu khiêm tốn nói: "Tất cả đều nhờ có sự cổ vũ của mọi người!"
Nghe nói vậy, mắt Ngô phu nhân sáng lên, cả người thoải mái, bớt phiền phức: "Ta chúc cho Liễu muội muội sớm xây xong cửa hàng, trấn Cát Tường không ngừng phát triển."
Ngô phu nhân nhanh nhẹn gảy bàn tính, Liễu Phán Nhi trả tiền rồi mới chào tạm biệt rời đi.
Ngô phu nhân thích nói chuyện với Liễu Phán Nhi, khiến người ta cảm thấy thoải mái: "Nói thế là đã quyết định rồi, cửa hàng như thế nào rồi?"
Liễu Phán Nhi cười nói: "Con nghĩ mở cửa hàng lương thực dễ sao? Sau khi thu hoạch vụ mùa, cửa hàng lương thực của Ngô gia sẽ thu gom thóc rồi tích trữ lại, dùng cối giã trong nhà giã gạo ra, sau đó bán gạo và bột. Kiếm được tiền từ chênh lệch đó, trừ đi phí nhân công và bảo quản mới có được lợi nhuận. Trong quá trình này, Ngô gia cần thuê hàng trăm nhân công vất vả làm ra gạo và bột mì để đủ bán. Chúng ta phải xây cửa hàng, còn bận rộn chuyện đồng áng, ta còn muốn quản lý cửa hàng nữa nên không có cách nào mở cửa hàng lương thực được."
Lý Đại Bảo gãi đầu: "Chúng ta cũng có thể thuê người làm mà? Cửa hàng lương thực Ngô gia có thể kinh doanh thì chúng ta cũng có thể kinh doanh."
Liễu Phán Nhi không vội vàng cũng không khó chịu mà kiên nhẫn giải thích cho Lý Đại Bảo: "Chúng ta là người ngoài. Tuy ta là trấn trưởng nhưng không hiểu rõ địa phương này, cũng không biết rõ dân bản xứ. Vì nền tảng quá nông nên chúng ta không thuê được người chăm chỉ. Nhỡ đâu có người làm chuyện xấu, gian dối ở xưởng lương thực thì có thể liên quan tới mạng người và kiện cáo. Tóm lại, tuy mở cửa hàng lương thực có thu nhập ổn định nhưng tiền lãi thấp, hơn nữa phiền phức nên nhà chúng ta không làm được."
Lý Đại Bảo bừng tỉnh, cậu nhóc hiểu được, là vì kiếm được ít tiền còn phải bận tâm nhiều việc nên mẫu thân không có hứng thú: "Nương, vậy chắc chắn người có biện pháp kiếm được nhiều tiên đúng không?"
Liễu Phán Nhi gật đầu, hơi đắc ý nói: "Tất nhiên rồi, nên không cần gấp. Nhớ kỹ, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng. Ta đã mua đất xây dựng cửa hàng của nửa con phố, đợi tới khi cửa hàng xây xong rồi thì ta có hai mươi bốn mặt tiên cửa hàng. Dù chúng ta không dùng hết thì chúng ta vẫn có thể cho thuê."
Lý Đại Bảo nghe mẫu thân nói xong thì cau mày: "Nhưng mà mẫu thân ơi, tiền nhà chúng ta dùng để mua đất xây dựng cửa hàng rồi thì người lấy đâu ra tiên xây cửa hàng nữa thế? Không kinh doanh thì chúng ta sẽ không có tiền xây cửa hàng. Chúng ta làm sao có cửa hàng cho người khác thuê đây?”
Liễu Phán Nhi cười nói: "Không lo không có tiên, chúng ta có thể vay tiền của ngân hàng tư nhân."
"Không được!" Lý Đại Bảo kiên quyết phản đối: "Người quên lúc ở quê, Lý Thất Gia ở trong thôn bị bệnh nên vay tiền ngân hàng tư nhân. Kết quả, lãi chồng lãi, còn chưa trả được đã bị đánh gãy chân. Nương, tuy người là trấn trưởng nhưng không thể vay ngân hàng tư nhân được.”
Liễu Phán Nhi ngạc nhiên, lúc ở quê đúng là có chuyện như thế. Nhưng đó không phải là ngân hàng tư nhân mà là vay nặng lãi, lãi rất cao. Theo tiến độ kế hoạch của nàng thì vay tiền của ngân hàng tư nhân chính quy có thể giải quyết được áp lực tài chính.
"Thật ra, ngân hàng tư nhân chính quy không giống như con nghĩ đâu, lãi không cao. Trước Lý Thất Gia vay nặng lãi nên mới lãi chồng lãi, không trả được." Liễu Phán Nhi kiên nhẫn giải thích, hy vọng có thể thuyết phục được Lý Đại Bảo.
Hôm nay, Liễu Phán Nhi đi lên trấn, mua nhiều pháo dùng cho hôm lợp mái này. "Nương, con không đồng ý. Nếu người muốn vay tiền ngân hàng tư nhân, con sẽ... con sẽ ôm chân người, không cho người ra ngoài." Lý Đại Bảo định nói nhảy xuống sông tự vẫn nhưng nhớ tới mình biết bơi, có nhảy xuống sông cũng vẫn bơi được, không c.h.ế.t nổi nên không hù dọa được mẫu thân.
Đợi có thời gian rảnh, vào trong không gian xem xét rồi tìm cơ hội kiếm tiền.
Gần đây, trong không gian không ngừng thay đổi nên bên trong cũng có nhiều đồ vật.
Thấy Lý Đại Bảo với vay tiền ngân hàng tư nhân như gặp tai họa thì Liễu Phán Nhi hơi đau lòng, cũng đành chịu, lắc đầu cười nói: "Được rồi, không vay tiền ngân hàng tư nhân nữa, ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền."
Trở lại thôn, Lưu thị dẫn dắt mọi người làm xong bánh cưới, chờ Liễu Phán Nhi trở về thì cùng nhau đốt pháo vào giờ lành.
Suy nghĩ của Lý Đại Bảo d.a.o động như cái trống bỏi, cho dù thế nào thì cậu bé cũng không đồng ý vay tiên của ngân hàng tư nhân. Cậu bé không muốn mẫu thân bị đánh, không muốn gia đình tan nát.
Lưu thị tặng bánh cưới cho những người tới chúc mừng.
Người lớn trẻ nhỏ trong thôn đều tới đây góp vui.
Lưu thị dẫn dắt mọi người làm bánh cưới, to bằng hai cái bàn tay, bên trong có đậu đỏ ướp đường, ngọt và thơm, bột bánh bên ngoài mềm, lớp da giòn, hương vị rất ngon.
Pháo được thợ treo lên mái, sau đó đốt nổ giòn vang và bụi mù để xua đuổi tai họa, đảm bảo cho gia chủ bình an.
Không chỉ có người trong thôn, cho cả hơn ba mươi thợ làm việc.