"Cha uống trà"
Kim Lăng hầu có một bụng lời muốn nói với nữ nhi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong sáng và thanh tịnh của nữ nhi thì nuốt xuống toàn bộ.
"Bên này có Bích Loa Xuân không tệ, A Dung con cũng uống thử một chút."
Lý Dung cười cười: "Hương vị đúng là không tệ."
Kim Lăng hầu do dự một chút, vẫn nói ra miệng: "A Dung, phụ thân biết con và đường tỷ có tình cảm rất tốt, muốn xả giận cho nàng."
"Nhưng mà có rất nhiều cách để xả giận cho tỷ muội của mình, thật sự không cần thiết đánh nhau ở trước cửa ra vào của học đường Kim Lăng." "Chẳng lẽ con không nghe thấy những người ở bên ngoài kia chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ về con sao?"
Lý Dung nhấp một ngụm trà, cẩn thận nhấm nháp, lắc đầu.
"Con không quan tâm!"
Kim Lăng hầu đau khổ: "A Dung, nhưng phụ thân quan tâm! Nữ nhi của ta tốt như thế, ý tốt của con lại bị người khác hiểu lâm.”
"Nghe thấy bọn họ chỉ trỏ nghị luận âm ï vê con thì người phụ thân như ta cảm thấy không thoải mái!"
Lý Dung nghe nói như thế thì lại suy nghĩ một chút: "Vậy phụ thân cũng có thể đánh, nói ở trước mặt phụ thân thì phụ thân cứ đánh người đó!"
"Còn về chuyện mấy người này nghị luận sau lưng, chúng ta không nghe thấy cho nên cũng không sao!"
Kim Lăng hầu lộ vẻ lúng túng: "Vậy chẳng phải là chúng ta đang y thế h.i.ế.p người sao?" A Dung trợn trắng mắt: "Nếu bọn họ dám nói thì phải chuẩn bị tâm lý bị đánh."
"Nếu bọn họ không nói thì chúng ta sẽ không đánh bọn hol Rõ ràng là lỗi của bọn họ, tại sao lại biến thành chúng ta ỷ thế h.i.ế.p người?"
"Phụ thân, con đã phát hiện ra tại sao người không thi đậu công danh, không được làm đến nửa chức quan, là bởi vì người không thông minh.”
Kim Lăng hầu như bị ba thanh kiếm đ.â.m vào tim, trên thanh kiếm có vết máu.
Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng cũng không thể làm mọi chuyện như vậy.
Ngay khi Kim Lăng hầu đang suy nghĩ xem nên thuyết phục nữ nhi như thế nào thì đột nhiên nhìn thấy bên kia đường đi, lại có một đội nhân mã chạy nhanh đến. A Dung cũng quay đầu nhìn sang, sau đó ánh mắt sáng lên, lập tức đứng lên, ghé vào bên cạnh cửa sổ.
"Phụ thân sao!"
Lý Dung kêu một tiếng này, vừa vang dội vừa giòn vừa ngọt.
Kim Lăng hầu cảm thấy hâm mộ, cho đến bây giờ, A Dung chưa từng gọi ông ta như vậy.
Theo cửa sổ nhìn ra phía ngoài, liền thấy Lý Nguyên Thanh cưỡi ngựa, dừng ở dưới lầu.
"A Dung, con không sao chứ?”
Lý Dung lắc đầu, thúy thanh cười nói: "Phụ thân, ta không sao. Ta vừa mới đánh Cố Tấn một trận, báo thù cho ta A Lệ tỷ!" Lý Nguyên Thanh cười ha ha, mắt lộ vẻ khen ngợi: "A Dung đánh giỏi!"
Kim Lăng hầu ở bên cạnh nghe thấy vậy thì càng thêm chắc chắn, nữ nhi của ông ta đã bị Lý Nguyên Thanh dạy hư thành kẻ lỗ mãng.
DTV
Những người xung quanh đường phố đều nhìn lại, thảo nào lại có cô nữ nhi như vậy, phụ thân trong nhà cũng hung hãn như vậy!
Những thị vệ kia nhìn thấy Lý Nguyên Thanh đi vào thì lập tức đứng lên: "Tướng quân!"
Lý Nguyên Thanh cười cười, phất phất tay: "Làm phiên chư vị bảo vệ A Dung rồi, trở về bản tướng quân có thưởng."
"Tạ tướng quân ban thưởng."
Lý Nguyên Thanh sải bước lên lầu, đi thẳng tới phòng khách.
Kim Lăng hầu nhìn thấy Lý Nguyên Thanh thì đứng lên, chắp tay: "Lý hiên đệ!"
Lý Nguyên Thanh cũng chắp tay: "Tạ huynh. Sớm biết ngươi đi theo che chở cho A Dung nhà ta thì ta đã không đến!" Kim Lăng hầu cười cười: "A Dung có thể nhận được hậu ái của Lý hiền đệ thì cũng là phúc phần của con bé."
Lý Nguyên Thanh khách sáo: A Dung là nữ nhi của ta, đương nhiên là ta thương con bé."
"A Dung, con đánh thì cũng đánh, mắng thì cũng mắng rồi, nên bớt giận."
Lý Dung nghe nói như thế thì bĩu môi: "Phụ thân, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà người không nói với ta."
"Bình thường A Lệ tỷ đối xử với ta tốt như vậy, bây giờ tỷ ấy bị bắt nạt như vậy, làm sao ta có thể không đi xả giận cho tỷ ấy được?"
Mặc dù Lý Dung phàn nàn, nhưng vô cùng thương phụ thân, nhanh chóng rót chén trà cho phụ thân.
Lý Nguyên Thanh cười cười, nhận lấy chén trà uống vào.
"Chuyện cũng đã xảy ra, lúc trước ta cũng đánh cho hắn một trận, hiện tại cũng đánh hắn một trận, nên bớt giận."
"Nếu đánh hỏng hắn thì sau này Cố Thất Lang cũng không thể bồi thường cho A Lệ nhà chúng ta
"Đền bù?" Lý Dung có chút không hiểu: "Ở đâu ra đền bù?"
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Chất nữ của Lý Nguyên Thanh ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt."
"Sau khi bị từ hôn, ảnh hưởng danh tiếng, cho nên Cố Tấn nhất định phải bồi thường cho A Lệ nhà chúng ta 10 vạn lượng bạc."
"Nếu thiếu một văn tiền thì ta sẽ ấn c.h.ế.t hắn ở trong rãnh nước bẩn, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác."
Lý Dung nghe nói như thế thì lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng mà rất nhanh, cô bé cảm thấy đây là một biện pháp tốt, vỗ vỗ tay cho phụ thân.
"Phụ thân, biện pháp này của người rất tốt. Nếu đánh hắn thì con còn cảm thấy mệt, để Cố Tấn bồi thường cho A Lệ tỷ." "Có nhiều bạc như vậy, nhất định có thể mua cho A Lệ tỷ nhiêu đồ cưới hơn, đến lúc đó người muốn cưới A Lệ tỷ của chúng ta có thể xếp hàng dài từ trấn Cát Tường đến huyện thành."
Kim Lăng hầu nghe thấy nữ nhi và Lý tướng quân nói những lời này, nội dung hùng hổ thì tay cam chén trà cũng hơi run lên.
"Lý tướng quân ngươi đến đây, vốn là ta còn đang muốn mời ngươi đến khuyên A Dung, không nên thô bạo như vậy." "Không thể tiếp tục như vậy được! Nếu danh tiếng không tốt bị truyền đi thì sau này ai sẽ đồng ý lấy khuê nữ của chúng ta chứ?”
Mặc dù Lý Dung biết Kim Lăng hầu cũng có ý tốt, nhưng mà cô bé không muốn cảm kích.
Lý Nguyên Thanh không quan tâm, ánh mắt nhìn về phía Kim Lăng hầu như cười mà không phải cười.
"Vậy thì ngươi muốn dạy nữ nhi thành người như thế nào? Giống như mẹ ruột của con bé sao?"
Kim Lăng hầu sững sờ, thấp giọng hỏi lại: "Như thế mới là quý nữ thế gia, không tốt sao?"
Lý Nguyên Thanh lắc đầu, đưa tay dùng sức võ vỗ vào bả vai của Kim Lăng hầu. "Nói thật với ngươi, nữ tử như thế, không phải là không tốt, mà sẽ không thể sống lâu."
"Hả?" Kim Lăng hầu sững sờ, liền vội vàng giải thích: "Thù Nương c.h.ế.t vì bệnh, không phải trúng độc, đâu có ai hạ độc nàng!"
Lý Nguyên Thanh khinh bỉ nhìn thoáng qua Kim Lăng hầu, hỏi: "Có phải là nương tử của ngươi tình hữu độc chung, vô cùng thâm tình với ngươi không?”
Kim Lăng hầu gật đầu một cái: "Đó là chuyện đương nhiên! Ta cũng như thế với nương tử của mình."
Lý Nguyên Thanh lại hỏi: "Vậy lúc nàng ấy chết, có phải là ngươi có thị thiếp khác hay không? Có phải ngươi tâm hoa vấn liễu ở bên ngoài không?”
Kim Lăng hầu hơi sững sờ, nhìn nữ nhi đang ngồi ở bên cạnh một chút, mặt lộ vẻ lúng túng.
Ông ta có thể nói với những người khác xem trong hoa lâu có những tuyệt chiêu gì với gương mặt không đổi sắc, duy chỉ ở trước mặt nữ nhi là không ta không thể làm được.
Lý Dung thờ ơ nhún nhún vai: "Nương của ta cũng đã đi lâu như vậy rồi, ta cũng không muốn ở lại chỗ này nhắc chuyện cũ với người. "
"Phụ thân, người cứ ăn ngay nói thật đi! Cũng có thể để phụ thân của ta nói xem người sai ở chỗ nào?"
Kim Lăng hầu nghe thấy lời nữ nhi mà nói thì ngượng ngùng trả lời: "Có!"
Lý Nguyên Thanh thâm mắng trong lòng, hèn hạ vô sỉ.
"Nương tử của ngươi còn trẻ, cẩm y ngọc thực, lúc ở nhà mẹ đẻ có cơ thể rất tốt, tại sao khi đến Kim Lăng Hầu phủ của ngươi thì không còn tốt nữa?"
"Không phải do người khác hãm hại, như vậy chỉ có một khả năng, bởi vì tâm trạng của Kim Lăng Hầu phu nhân không tốt, cả ngày sâu não uất ức."