Tam Mao cười cười: "Không vất vả đâu ạ, phu nhân cho chúng ta học chữ, có việc làm, giúp chúng ta học được chút bản lĩnh, tương lai cũng có thể an cư lạc nghiệp."
Liễu Phán Nhi nghe vậy thì vô cùng vui mừng: "Đi đi, ta đã bảo bên Mỹ Vị Lâu đưa đồ ăn tới rồi, bữa trưa chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon."
"Đa tạ phu nhân." Tam Mao đồng ý, vội vàng đi ra ngoài.
Tiếng khách hàng có hơi ồn ào, Tam Mao biết lại có nhiều khách hàng tới hơn rồi.
Chiêu đãi tốt, thì có thể thành giao, khách hàng mua vải, cửa hàng mới có thể kiếm tiền.
Bận rộn một hồi lâu, Tiểu Lý chưởng quỹ lại từ cửa hàng phía trước đi qua đây.
Trong tay hắn ta bê một ly trà, uống một ngụm cho yết hầu thoải mái hơn: "Phu nhân, sao hôm nay người lại rảnh rỗi qua đây vậy? Có gì chỉ giáo sao?"
Đối với người thích ăn diện, nếu đã vậy thì chỉ có thể đổi bộ quần áo mới, nhưng làm thế thì tiền tiêu phí sẽ nhiều hơn.
Nghe nói như thế, Tiểu Lý chưởng quỹ cười cười: "Phu nhân đại tài, tại hạ bội phục! Những chuyện khác ta cũng không giúp được gì, chỉ đành phải trông coi tốt cửa hàng để hồi báo phu nhân."
"Trong tay mọi người trong trấn có dư tiền, chỉ muốn ăn mặc đường hoàng một chút. Vải của chúng ta có màu sắc bền mà không phai, giặt xong lại giống như mới, tuy rằng so với vải bông của các cửa hàng khác thì đắt hơn một xu một thước, nhưng có thể mặc lâu dài, tính ra thì có lời hơn."
Tiểu Lý chưởng quây có chút đắc ý, tiếng khen tặng không dứt bên tai: "Chủ yếu là do vải vóc trong cửa hàng của chúng ta tốt, mỗi ngày chúng ta đều đặt vải vào nước, để khách hàng qua lại xem có phai màu hay không. Chính bởi vì có phẩm chất tốt như vậy, cho nên mới có thể giành được lòng tin của khách hàng."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Ngươi có thể làm tốt chuyện của mình đã là cực kỳ tốt rồi! Vừa rồi thấy trong cửa hàng có rất nhiêu khách hàng, các ngươi làm rất tốt, ta vô cùng hài lòng."
Nếu Liễu Phán Nhi là khách hàng, nàng cũng sẽ chọn vải của cửa hàng vải Cát Tường. Dù sao có nhiều vải vóc không phải vì mặc rách nên không thể mặc nữa, mà là bởi vì phai màu, mặc ra ngoài không được đẹp, mất mặt. Liễu Phán Nhi cười cười: "Trong nhà muốn xây một xưởng ép dầu thủy lực, ta tới tìm thợ mộc Vương và thợ rèn Chu, làm xong việc thì tiện đường tới xem..
"Vải vóc của chúng ta đã khiến bọn họ nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, ta còn thấy bọn họ lén phái người tới mua vải vóc, mang về nghiên cứu. Phu nhân, xưởng nhuộm vải của người, người nhất định phải coi chừng, đừng để bị người ta lợi dụng sơ hở." Tiểu Lý chưởng quỹ nhắc nhở, những người đó không thể cạnh tranh quang minh chính đại, vậy thì có thể sẽ dùng âm mưu quỷ kế.
Tiểu Lý chưởng quây khom mình hành lễ: "Cửa hàng tơ lụa Vương gia tuy là cửa hàng tơ lụa lớn nhất trên trấn, ngày thường cũng rất bá đạo, nhưng tuyệt đối không dám tìm cửa hàng vải Cát Tường gây phiền toái. Ngược lại cửa hàng vải bị ta liên lụy, có vài lần bị Vương chưởng quỹ châm chọc khiêu khích."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Vậy ngươi càng phải làm cho tốt, để cho bọn họ nhìn với cặp mắt khác xưa."
Liễu Phán Nhi xem sổ sách, có chút hài lòng: "Các cửa hàng tơ lụa khác, không gây phiên phức cho cửa hàng chúng ta chứ?"
Tác dụng không phai màu, tác dụng này vô cùng lợi hại, không ai không thích.
Đây cũng là nguyên nhân rõ ràng cửa hàng vải Cát Tường của bọn họ bán đắt, nhưng việc làm ăn rất tốt. Kiếm được lợi nhuận nhiều hơn hai thành, các cửa hàng vải và cửa hàng nhuộm khác, đương nhiên sẽ động lòng.
Vẻ mặt của Liễu Phán Nhi nghiêm túc: "Thuốc nhuộm của chúng ta rất đặc thù, người khác không làm được, chỉ có ta mới phối chế ra. Tuy rằng không lo lắng để lộ bí mật, nhưng ta cũng lo lắng những người đó giở trò xấu. Ngươi nhắc nhở rất đúng lúc, ta nhớ kỹ. Nếu còn có tin tức khác, mặc kệ thật giả, đều phải kịp thời truyền cho ta. Phòng trước khỏi họa, dù sao cũng tốt hơn so với việc luống cuống tay chân nhiều."
Tiểu Lý chưởng quây trả lời: "Vâng, phu nhân. Phu nhân, tại hạ còn có một kiến nghị."
"Ngươi nói đi." Liễu Phán Nhi hỏi: "Trước kia ngươi làm việc trong nghề này, hiểu rõ hơn ta, chỉ cần ngươi cảm thấy cần, cứ việc nói."
Tuy rằng nàng am hiểu kinh doanh, nhưng cũng không hiểu rõ ngành này, hơn nữa cổ đại với hiện đại có khác, nên đương nhiên nàng sẽ coi trọng ý tưởng của dân bản xứ hơn.
Tiểu Lý chưởng quỹ trả lời: "Phu nhân, xưởng nhuộm vải của chúng ta, bất kể là vải bông hay tơ lụa, đều là lấy từ xưởng của Lưu gia. Tuy nói đồ của nhà hắn, đúng là không tệ, hơn nữa cũng có bảo đảm, nhưng chỉ có một nhà cung cấp thì không thỏa đáng lắm. Nhỡ đâu sản lượng của Lưu gia không đủ, sẽ làm giảm bớt cung ứng; cũng nhỡ đâu Lưu gia có ý kiến khác, hoặc là bị người khác ảnh hưởng, nói không chừng cũng sẽ giảm bớt cung ứng."
Liễu Phán Nhi cong môi cười: "Lúc trước xưởng nhuộm vải cho ra sản lượng ít, nên chỉ có một nhà cung cấp hàng hóa, làm vậy là vì không muốn quá phiền phức. Hiện tại xưởng nhuộm vải cho ra sản lượng không nhỏ, ta đã cùng các xưởng khác trao đổi, đặt mua một lô vải mới rồi."
Nghe vậy, Tiểu Lý chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, ta chỉ sợ Lưu gia cũng mơ ước cách điều chế thuốc nhuộm của chúng ta, Lưu gia muốn mở xưởng nhuộm vải, đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Chỉ là bởi vì vải nhuộm ra không có sức cạnh tranh, cho nên vẫn để đó chưa làm. Nhỡ đâu Lưu gia lợi dụng chuyện nguyên liệu uy h.i.ế.p chúng ta, chúng ta chỉ có một nhà cung cấp, thế thì vô cùng bị động. Đúng rồi, phu nhân, nhà cung cấp này, tốt nhất là mua từ nơi khác, nơi mà thế lực Lưu gia không quản được."
Tuy rằng Liễu Phán Nhi là cáo mệnh phu nhân do bệ hạ thân phong, nhưng hoạt động buôn bán bình thường, danh chính ngôn thuận, quan phủ cũng không thể can thiệp.
Liễu Phán Nhi gật đầu, hết sức vui mừng vì Tiểu Lý chưởng quỹ có thể nghĩ được nhiều như vậy. Nàng càng khẳng định năng lực của Tiểu Lý chưởng quầy: "Lúc đầu cũng là vì nguyên nhân này nên mới không đặt hàng từ huyện Thôi Dương. Ta còn có một cửa hàng ở trấn Hắc Sa, xưởng dệt vải chỗ đó có tìm đến cửa hàng của ta, chưởng quây đó cũng cho ta xem hàng mẫu rồi, cũng không kém vải xám của Lưu gia, tính theo ba thước vải thì chỗ đó còn rẻ hơn một đồng tiền. Chuyện có lời như vậy, hơn nữa còn có thể giảm thiểu rủi ro kinh doanh, ta bèn quyết định luôn. Lô vải tiếp theo, sẽ có một phần vải thô mua từ các nhà cung cấp khác để nhuộm thành vải."
Thấy thời gian còn sớm, Liễu Phán Nhi bắt đầu tìm kiếm xung quanh thôn, xem có nơi nào thích hợp để xây dựng xưởng ép dầu thủy lực. Ép dầu cần lực lớn, vì vậy cần nơi nước chảy xiết một chút.
Một buổi sáng hôm nay đã tiêu thụ được hơn 80 thước vải, khiến Liễu Phán Nhi càng thêm vui vẻ, nếu buổi chiều cũng có thể bán được mấy chục thước, vậy tức hôm nay đã bán được một trăm hai mươi thước vải rồi.
Tiểu Lý chưởng quầy vui mừng khôn xiết, tuy tiền không nhiều lắm, nhưng việc này ở cửa hàng tơ lụa Vương gia là điêu chưa từng có. Cho dù có tiền thưởng, thì cũng đều bị chưởng quỹ Vương mập mạp đó tham ô, những người khác căn bản không vớt được một xu.
Buổi trưa, Liễu Phán Nhi cố ý gọi mấy món ngon từ Mỹ Vị Lâu, khao nhân viên, hơn nữa còn thưởng tiền. Tiểu Lý chưởng quây được nhận một trăm văn tiền, Tam Mao Tứ Mao mỗi người năm mươi văn. Nàng còn cho họ uống trà, ăn điểm tâm.
Tuy việc làm ăn không phải ngày nào cũng hốt được nhiều bạc, nhưng nước chảy thành dòng, kéo dài không dứt, lợi nhuận tương đối khả quan.
Liễu Phán Nhi làm xong việc, đi Hạnh Hoa lâu mua điểm tâm cho đứa nhỏ, rồi quay về trấn.
Tiểu Lý chưởng quầy yên tâm, phu nhân rất có đầu óc kinh doanh: "Vậy là tốt rồi."