Rất nhanh sắc phong đại điển kết thúc một cách thuận lợi.
Cố Trường Ca rời khỏi đài cao, đi xuống bắt đầu đàm tiếu cùng những tuổi trẻ Chí Tôn của các thế lực khác, đại trưởng lão cùng các chư vị trưởng lão cũng nhao nhao biến mất không thấy bóng dáng, để lại không gian cho thế hệ trẻ tuổi.
Rất nhiều tuổi trẻ Chí Tôn cũng bắt đầu chạy đến chúc mừng Cố Trường Ca.
Dù sao truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung, cũng không phải muốn làm là có thể làm được.
Mà Cố Trường Ca còn một thân phận khác là thiếu chủ Trường Sinh Cố gia, không thể hề yếu hơn so với thân phận truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung này.
Có thể nói bây giờ trong cả Nội Vực thượng giới này, không có mấy tuổi trẻ Chí Tôn có nhiều thân phận khủng bố trên người giống như Cố Trường Ca.
Đơn giản chính là cao quý không tả nổi.
Mà vị hôn thê của hắn còn là Nữ Đế tương lai Vô Song tiên triều.
Với bối cảnh như thế, chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, không vẫn lạc, tương lai chắc chắn có thể đứng đầu thế gian này, chấp chưởng sự tồn vong của vô số sinh linh cùng những thế giới vị diện, quyền thế ngập trời không thể tưởng tượng nổi.
Điểm này tất cả mọi người đều rõ.
"Chúc mừng Cố huynh. Cố huynh thực lực thật sự là thâm bất khả trắc! Hôm nay gặp mặt, quả thật làm chúng ta mở rộng tầm mắt, bây giờ trên người Cố huynh mang thêm thân phận truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, khiến chúng ta vô cùng ngưỡng mộ ."
Mở miệng nói chuyện chính là Bằng Phi - truyền nhân của Kim Sí Đại Bằng tộc, hắn có một mái tóc màu vàng óng, toàn thân tỏa ra kim quang, ngày thường mặc dù vô cùng kiêu ngạo, nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, coi thường tất cả, khinh thường người khác.
Nhưng ở trước mặt Cố Trường Ca vẫn thu liễm rất nhiều, những lời này của hắn đều là những lời thật lòng.
Lời này cũng làm cho không ít tuổi trẻ Chí Tôn bắt đầu phụ họa theo, nhao nhao cảm thán đúng vậy .
Ngay cả Bằng Phi người gần đây vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, tự cho mình vô địch trong tuổi trẻ Chí Tôn cùng thế hệ , ở trước mặt Cố Trường Ca cũng phải thu liễm tính nết, nói ra những lời lấy lòng như vậy, có thể thấy Cố Trường Ca có tính uy hiếp đáng sợ như thế nào.
Đương nhiên lời này cũng không phải ý nói bọn hắn e ngại Cố Trường Ca.
Nếu thật sự tranh phong, phải đánh một trận chiến, bọn hắn khẳng định không sợ.
Nhưng tất cả mọi người không ngốc, mọi chuyện đang êm đẹp cần gì phải đắc tội hắn chứ? Hắn cũng không phải tiểu nhân vật không có bối cảnh, ai cũng có thể nhảy ra trào phúng đánh mặt.
Chuyện này không có khả năng.
Nghe đến mấy câu này, Cố Trường Ca cười nhạt một cái nói, "Chư vị đạo huynh ngược lại quá khách khí rồi."
Đây chính là chỗ tốt của thân phận, mọi người đều vì thân phận này của hắn mà càng nể mặt hắn hơn, càng sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc gì.
Mặc dù thiếu đi mấy chuyện khiêu khích, gây sự, bức bách có chút buồn tẻ.
Nhưng đối với Cố Trường Ca mà nói ngược lại là chuyện tốt, chí ít cho tới bây giờ, hắn cũng không gặp được kẻ ngốc nào chạy đến khiêu khích.
Mà nghĩ lại trước giờ đều luôn là hắn chủ động khiêu khích người khác.
Mấy tên củi mục nghịch tập càng ngày càng chán.
Củi mục ở trước mặt hắn, nếu như không có thế lực lớn, cũng chỉ có thể bị hắn giẫm dưới chân.
Nói đến đây, Cố Trường Ca liền nghĩ tới Diệp Lăng đang cõng nồi chịu oan thay hắn.
Đường đường là khí vận chi tử, trên người có truyền thừa Tiên Cổ thời kỳ Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, theo kịch bản ban đầu chắc chắn sẽ một đường thuận lợi, từ nhân vật nhỏ yếu quật khởi, đánh mặt một đám tuổi trẻ Chí Tôn, viết nên những chương huy hoàng, thành tựu chí cao.
Bây giờ lại biến thành con chuột trốn chui trốn lủi, người người kêu đánh kêu giết, giờ chỉ thiếu chứng cứ xác địch thân phận ma công thừa kế của hắn, hắn chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch của cả thiên hạ.
Đối với chuyện này, Cố Trường Ca ngoại trừ lộ ra ý cười ý vị thâm trường ra, cũng căn bản không biết nói gì.
Sau đó, hắn bắt đầu cùng một đám tuổi trẻ Chí Tôn chuyện trò vui vẻ, thần sắc điềm tĩnh, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về Cố Tiên Nhi ở nơi xa thần sắc đang có chút sa sút, mờ mịt.
Trên mặt lơ đễnh, trong lòng thì cười nhạt.
Trong đầu Cố Tiên Nhi đang nghĩ gì hắn đương nhiên biết.
Dù sao đây hết thảy đều là kịch bản hắn đang vô tình hay cố ý dựng lên, dù Cố Tiên Nhi khí vận nghịch thiên như thế nào, hay sau lưng có những sư tôn thần bí cường đại chỉ dạy, nhưng nàng dù sao tính tình đơn thuần, cộng thêm là một tiểu nha đầu dễ mềm lòng.
Làm sao có thể trở thành đối thủ của loại người thủ đoạn đáng sợ như Cố Trường Ca, phải nói trình độ của hai người cách nhau hàng ngàn dặm.
Cho nên hiện tại Cố Trường Ca không vội chút nào, hết thảy đang theo tính toán của hắn.
Sau đó chính là tìm thời cơ thích hợp .
"Không biết Cố huynh đối với chuyện người thừa kế ma công gần đây, cảm thấy thế nào?"
Lúc này, một giọng nữ thanh lãnh dứt khoát bỗng nhiên vang lên.
Cố Trường Ca nghe vậy, ý cười không đổi ngẩng đầu nhìn lại.
Người mở miệng trước mặt hắn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn chỉ như một nữ tử mới mười ba mười bốn, mặc trên người một chiếc áo lông vũ sặc sỡ.
Ngũ quan tinh tế trắng như tuyết, tóc đen như lụa, lấp lóe quang mang, khăn choàng thẳng tắp lộ ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.
Người này là Xích Linh truyền nhân Chu Tước nhất tộc.
Nếu ở kiếp trước nàng có đủ tiêu chuẩn thể trở thành lolita.
“ Người thừa kế ma công, người người muốn tru diệt, Xích Linh thiên nữ có gì muốn hỏi?" Cố Trường Ca nhìn nàng mỉm cười nói.
Những tuổi trẻ Chí Tôn còn lại nghe thấy hắn nói thế, cũng nhao nhao lộ ra thần sắc khác thường.
Chuyện người thừa kế ma công gần đây, dẫn phát oanh động cực lớn, khiến thượng giới yên bình đã lâu một lần nữa rung chuyển.
Không ít tu sĩ thấp thỏm lo âu, ngay cả thiếu chủ Bạch Hổ nhất tộc cũng chết thê thảm dưới độc thủ của hắn, một đám tùy tùng bị liên luỵ, bị Bạch Hổ nhất tộc trả thù.