Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một khắc, thân ảnh của hắn hiện ra, đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng.

Bát Hoang Ma Kích từ trên không trung đánh xuống, ẩn chứa phong mang, phía trên ma khí cuồn cuộn muốn bao phủ toàn bộ hư không này.

"Cái gì "

Trên mặt Diệp Lăng ban đầu thở phào nhẹ nhõm một cái, ngay lập tức lại trắng bệch, con mắt mở to, vô cùng hoảng sợ.

Giờ khắc này, thần hồn hắn như bị đông cứng lại.

Diệp Lăng hô to, gương mặt dữ tợn nhưng tuyệt vọng.

"Sư tôn cứu ta, ta không muốn chết a",

"Ta không cam tâm, ta còn chưa được đứng ở đỉnh cao nhất"

Chỉ là Cố Trường Ca không cho hắn có cơ hội phản ứng lại.

Sau một khắc, Bát Hoang Ma Kích phá tan hư không.

Phù một tiếng, Diệp Lăng thần sắc tràn đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng, lập tức hóa thành vũng máu, không còn nhìn ra hình người!

"Truyền nhân của ngươi, không chịu nổi một kích của ta." Cố Trường Ca mang theo ý cười nhạt, nhìn Luân Hồi Thiên Tôn.

"Tiểu bối, ngươi dám! Ngươi muốn chết !"

Luân Hồi Thiên Tôn phản ứng lại, tức giận vô cùng.

Ngay trước mặt hắn giết truyền nhân của hắn, sự dũng cảm này đơn giản không ai có thể địch lại.

Tên tiểu bối này, hắn quả thực đang tìm cái chết!

Dù là chủ nhân của hùng binh kia cũng không được phép làm như thế.

Khí thế cuộn trào mãnh liệt, giống như có một Thanh Thiên bắn xuống, muốn trấn sát Cố Trường Ca.

"Thiên Tôn đừng vội, thứ này sẽ đưa ngươi xuống dưới cùng với truyền nhân của ngươi." Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng.

Trong tay áo, một bảo bình màu đen nhánh to chừng bàn tay hiện lên.

Ông!

Ngay tại lúc đó, hắn tâm niệm vừa động.

Trong hư không bỗng nhiên lóe lên từng phù văn màu đen nhánh, tựa như lạc ấn, đem Luân Hồi Cổ Thiên Tôn phong bế trong hư không .

Những phù văn màu đen này, ẩn chứa lực lượng quỷ dị, giống như là xiềng xích, thẩm thấu từng tấc hư không.

Nơi này đang không ngừng bốc lên sương mù màu đen.

"Đây là........ Thôn Tiên Ma Công "

"Ngươi là......... "

Giờ khắc này, thần sắc của Luân Hồi Thiên Tôn rốt cục kịch biến , cảm giác bản thân giống như bị trúng kế.

Nhất là nhìn thấy Cố Trường Ca lấy ra Đại Đạo Bảo Bình màu đen kia, có chút không dám tin vào mắt mình.

Hắn không còn dám khinh thị Cố Trường Ca.

Hắn chính là truyền nhân của Thôn Tiên Ma Công!

"Gia hỏa này còn là người sao? Đến Thiên Tôn cũng dám tính toán, thật đáng sợ "

Lão Quy bên trong mặt dây chuyền không chết, nó nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh hãi tới cực điểm.

Ông!

Rất nhanh, trong hư không phía trước, có phù văn màu đen đang không ngững khuếch tán.

Sương mù màu đen bốc lên, bao phủ tứ phương!

Cố Trường Ca cầm trong tay Đại Đạo Bảo Bình, thân ảnh bước vào trong đó!

Mơ hồ có thanh âm tức giận, không cam lòng, không dám tin phát ra, khiến lão Quy run sợ!

Kia thế nhưng là chủ nhân vô địch thiên hạ của nó a!

Cho dù là một luồng hư ảnh nhưng vẫn vô cùng cường đại , một suy nghĩ hủy diệt được cả tinh hà!

Hôm nay Luân Hồi Cổ Thiên Tôn căn bản không gặp được nhân vật khủng bố nào, lại bị dính kế của một hậu bối trẻ tuổi, bây giờ đang phát ra tiếng gào thét không cam lòng.

Quá đáng sợ, làm nó sợ hãi tới cực điểm.

Nếu chuyện này được truyền đi, chắc chắn gây nên chấn động ngập trời!

Mà rất nhanh, ba động đó biến mất, sương mù màu đen bao phủ tứ phương.

Từng đại đạo phù văn biến mất.

Khuôn mặt Cố Trường Ca bình tĩnh đi ra, dưới ống tay áo Đại Đạo Bảo Bình lóe lên một cái rồi biến mất, nhìn không thấy có gì dị thường.

Mà sợi hư ảnh của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia, đã hoàn toàn biến mất.

Bành!

Bát Hoang Ma Kích lướt qua không gian, kéo theo sau một dải bột, từ không trung rơi xuống.

Sương mù tan dần, khung cảnh trước mắt dần dần hiện rõ.

Cố Trường Ca từ trong đó đi ra, không nhanh không chậm thu lại đại đạo phù văn bên trong hư không.

Áo bào như mới, không giống như đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.

"Thiên Tôn hư ảnh, cũng chỉ như vậy." Cố Trường Ca lắc đầu, ngẩng đầu nhìn động phủ trước mặt đang phát ra hào quang.

Và một cung điện được nâng đỡ bởi ba cây cột bằng ngọc trắng.

"nhưng những đồ tốt này, đều sẽ thuộc về ta."

Trên khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười nhạt.

Nói tóm lại, tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của hắn.

Ông!

Bát Hoang Ma Kích dù không nỡ thế nào, cũng bị hắn vô tình thu thập vào không gian binh khí.

Lúc này, vẫn chưa phải thời điểm để nó lộ diện.

"Đinh, phiếu cướp đoạt khí vận sử dụng thành công, thu hoạch được năm ngàn điểm khí vận, giá trị thiên mệnh hai vạn năm ngàn điểm."

"Đinh, nhiệm vụ giết khí vận chi tử Diệp Lăng hoàn thành, thu hoạch được ba ngàn điểm khí vận, giá trị thiên mệnh một vạn năm ngàn điểm."

"Đinh, kích hoạt quy tắc khí vận chi tử điểm khí vận trở về không, nhận được thiên đạo bảo rương."

" Đang thu thập các phần thưởng"

Ngay lúc đó trên đầu hắn vang lên tiếng thông báo của hệ thống.

"Bốn vạn giá trị thiên mệnh, cộng thêm tám ngàn điểm khí vận, Diệp Lăng thật đúng là không khiến ta thất vọng." Cố Trường Ca tỏ ra hài lòng.

Khi sử dụng lực lượng không gian để thôn phệ tàn hồn của Luân Hồi Thiên Tôn , hắn đã sử dụng phiếu cướp đoạt khí vận, dưới sự bế tắc tuyệt vọng của Diệp Lăng, thu được hiệu quả rất thành công.

Sau khi hòan thành nhiệm vụ khiến điểm khí vận của đối phương về số 0.

Một đại đạo bảo rương có liên quan đến Diệp Lăng rơi xuống.

"Mở ra."

Cố Trường Ca mở đại đạo bảo rương ra.

Ánh sáng quen thuộc lướt qua.

Rất nhanh,trong bàn tay hắn xuất hiện những tia sáng đen trắng.

Thoạt nhìn như một dòng chảy của ánh sáng, sáng chói như tinh hà.

Nhưng lại có đủ loại huyền diệu bí ẩn trong đó.

Sinh Tử Luân Hồi, giới sinh giới diệt, thiên địa sụp đổ...

Trong thoáng chốc, Cố Trường Ca thấy được rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ.

Sâu trong vũ trụ, Thế Giới Chi Thụ nâng đỡ Vạn cổ chư thiên, Dưới gốc cây là đại dương mênh mông màu bạc, tỏa sáng lấp lánh, tiếp nhận linh hồn của sinh linh chư thiên vạn giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK