Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chư vị xin hãy đi cùng ta, Thiếu chủ đã đợi sẵn ở bên trong Long đảo rồi."

Vị cường giả đi báo tin đã sớm quay lại trả lời.

"Làm phiền rồi.”

Vương Vô Song ánh mắt yên tĩnh gật đầu.

Sau đó mọi người theo vị cường giả này đi về phía sâu bên trong Long đảo, rất nhiều tu sĩ ở gần đó nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt rất kinh ngạc.

Vương Vô Song, truyền nhân của Trường Sinh Vương gia?

Hắn ta đến bái phỏng Cố Trường Ca?

Chuyện này e rằng không đơn giản như vậy!

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người này, người trong Vương gia đã băng qua núi non trùng điệp để đến đỉnh núi đầy mây mù.

Ầm!

Trên đỉnh núi, một số cường giả với khí thế đáng sợ đang đợi ở đó, giống như thị vệ.

Còn Cố Trường Ca ánh mắt yên tĩnh, mắt sắc tự nhiên, ngồi ngay ngắn phía sau bàn đá.

Trên bàn đá trước mặt, hương lượn lờ, ngũ sắc quang mang tràn ngập.

Rõ ràng, trà đã được pha sẵn cho bọn hắn.

“Bái kiến Cố huynh!"

Vương Vô Song hạ xuống tại đây, dẫn đầu chắp tay chào Cố Trường Ca.

Đám người Vương Tử Câm, Tú Nhi, lão xa phu đi sau hắn ta nửa bước, bộ dạng như lấy Vương Vô Song làm chủ.

“Vương huynh đích thân đến thăm, không biết có việc gì không? "

"Chư vị, mời!”

"Dâng trà!"

Cố Trường Ca mỉm cười ngẩng đầu, ánh mắt quét qua đám người Trường Sinh Vương gia trước mặt một cái, ra hiệu bọn hắn ngồi xuống.

Sau đó, dừng lại một lúc ở Vương Tử Câm người đang mặc một thân nam trang, nước da trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, lộ ra chút ngạc nhiên.

Ngay lập tức, hắn vội vàng dời tầm mắt.

Như thể chỉ hơi tò mò, nhưng cũng không phải là quan tâm lắm.

Về phần những người còn lại của Trường Sinh Vương gia, hắn cũng không dừng mắt lại nhìn.

Nhìn thấy một màn nhỏ vừa rồi, Vương Tử Câm không hề ngạc nhiên, ngược lại, thái độ của Cố Trường Ca khiến nàng cảm thấy rất thú vị, càng cảm thấy hứng thú hơn.

Cố Trường Ca rõ ràng nhận thấy sự khác biệt của nàng.

Nhưng hắn không hỏi, cũng không nhiều lời.

Đây là một nam tử thông minh, so với những tuổi trẻ chí tôn khác, quả thật rất khác biệt.

Mà nhìn kỹ, quả nhiên có một loại khí chất thần tiên thoát tục, cũng lộ ra cao quý bất phàm.

Rõ ràng lúc trước hắn vẫn đang diễn vai phản diện, nhưng trong nháy mắt đã có một bộ mặt khác "Ta là nhân vật chính đạo".

Còn có thể chơi như thế này sao?

Thành thật mà nói, Vương Tử Câm không ngờ rằng bản thân mình sẽ có một ngày nhìn lầm. Cố Trường Ca đã có năng lực như vậy, rõ ràng hắn sẽ không phải là loại nhân vật phản diện pháo hôi không thể sống được nhiều chương.

Mà lúc này, sau khi ngồi xuống.

Nghe câu hỏi của Cố Trường Ca, Vương Vô Song không khỏi nở một nụ cười nói:

"Còn không phải là Trường Ca đạo huynh bày mưu tính kế, một phương pháp đơn giản như vậy trấn áp được toàn bộ Tiên Cổ Long tộc, khiến họ thần phục, thủ đoạn như vậy thực sự tuyệt vời làm người ta kinh ngạc, khiến Vô Song bội phục trong lòng, muốn đến thăm huynh một chuyến, học tập từ Trường Ca đạo huynh một chút."

Lời này ngược lại rất thành thật, làm người ta cảm thấy ăn ngay nói thẳng.

Vương Vô Song cũng biết lúc này nhất định không thể nói vì tỷ tỷ của hắn có chút hứng thú với Cố Trường Ca nên muốn tới gặp như vậy.

Thân là truyền nhân của Nhân Tổ Điện, hành vi như vậy, chắc chắn sẽ bị người lên án.

"Ồ, hóa ra là việc này."

Nghe vậy, trên mặt của Cố Trường Ca không khỏi mỉm cười, sau đó lắc đầu nói:

"Đó chỉ là may mắn, Vương huynh quá khen, Tiên Cổ Long tộc ác giả ác báo, đây là quy luật của thiên địa."

"Vô số năm qua, bọn họ ỷ thế hiếp người, một tay che trời ở Tiên Cổ đại lục, tung hoành ngang ngược.”

“Việc này hoàn toàn do họ tự gây gió gặp bão, ta chỉ là ra tay thay trời hành đạo mà thôi.”

Nghe vậy, khóe miệng Vương Vô Song khẽ co giật, sau đó cười khổ nói: "Tại sao Cố huynh lại xem nhẹ bản thân như vậy? Trong mắt của ta, trong lớp tuổi trẻ chí tôn hiện tại, không có người nào có được thủ đoạn như huynh.”

Cố Trường Ca vẫn như cũ không quan tâm, mỉm cười và lắc đầu nói:

“Chuyện này, không đáng để Vương huynh bận tâm, cho dù ta không ra tay, cũng sẽ có người nhịn không được ra tay với bọn hắn thôi.”

"Mà ta cũng chỉ là chiếm được tiện nghi từ Đại trưởng lão mà thôi.”

"Đạo Thiên Tiên cung mới là kẻ mưu lược lớn nhất trong chuyện này, mà bên ngoài ta là người bị đẩy lên đầu ngọn gió, cũng chỉ thừa cơ có được cái danh mà thôi…”

Những lời nói này ngược lại là hợp tình hợp lý, cũng không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, tất cả mọi người ở đây, đều không phải là một người đơn giản, cũng không hề ngu ngốc, từ đó có thể nghe ra ý muốn trốn tránh, nói bóng gió của hắn.

Hắn đem tất thảy mưu mô phủi sạch sẽ không còn một mảnh.

Tất cả đều đổ lên Đạo Thiên Tiên cung và Tiên Cổ Long tộc.

Nói theo cách này, có vẻ như hành động của hắn là để trừ hại cho Tiên Cổ đại lục.

Nếu như không nhìn vào cách hắn vơ vét toàn bộ của cải và hang ổ Tiên Cổ Long tộc hiện giờ, bọn hắn không chừng sẽ thực sự tin vào điều đó.

“Cố huynh nói như thế lại là khiêm tốn quá rồi. Những người khác mong muốn được nổi tiếng các phương, huynh lại tránh không kịp, nhưng nói đi thì phải nói lại, hôm nay các tộc quần Hắc Thiên Ưng, Thần Ngạc đều dưới sự quản lý của Cố huynh.”

"Thực lực hiện tại của huynh đã là vô song rồi, tất nhiên không cần quan tâm đến những thứ này."

Vương Vô Song không khỏi thở dài cảm thán, lời này ngược lại là thật lòng.

"Khiêm tốn? Ta tại sao phải khiêm tốn, đó chỉ là sự thật." Cố Trường Ca không nhịn được cười nói:  "Vương huynh, các ngươi thật sự đánh giá ta quá cao."

Lão yêu nghiệt Vương gia, giờ phút này cũng không nhin được âm thầm lắc đầu.

Quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bên ngoài.

Lão ta thực sự đánh giá thấp năng lực bịa đặt không chớp mắt của Cố Trường Ca.

Tất cả những thứ ngươi làm mọi người đều thấy mà?  Thành thật một chút không được sao?  Cũng đừng giả vờ là một con sói vẫy đuôi vào lúc này.

Đến lão còn muốn nói điều này với Cố Trường Ca.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK