Vẻ mặt của Doãn Mi có chút kỳ quái, nhìn về phía sau.
Nàng xác định Cố Trường Ca chính xác là đang nhìn gã sai vặt ở sau cùng.
Lại nói, trong trường hợp này, vốn dĩ một đám tùy tùng hẳn là ở ngoài điện chờ, không có tư cách vào đây.
Nhưng Doãn Mi mang hạ lễ tương đối quý giá, vì biểu hiện thành ý, liền để nhóm tùy tùng cùng khiêng lên, cùng nhau mang vào trong điện.
Gã sai vặt này ngày thường nàng thấy rất lanh lợi, chủ động mở miệng thỉnh cầu, nói muốn theo cùng, nhìn chút việc đời.
Doãn Mi cảm thấy cái này không có gì, Cố Trường Ca khẳng định cũng sẽ không để ý, cho nên nàng liền đáp ứng.
Chỉ là hiện tại khiến nàng nổi lên nghi ngờ ...vì sao Cố Trường Ca lại nhìn hắn chằm chằm như vậy? Lẽ nào người này có chỗ kỳ quái sao.
Doãn Mi tự nhận là hiểu rất rõ Cố Trường Ca, hắn là sẽ không dễ dàng lộ ra bộ dáng hứng thú đối với việc gì.
"Sư huynh sao vậy?"
Sau đó, Doãn Mi nhẹ nhàng nói, tựa hồ là đang hỏi thăm Cố Trường Ca.
"Không có gì, loại trường hợp này, sư muội lại còn mang theo một gã sai vặt, xem ra hắn đối ngươi tựa hồ rất khác biệt."
"Bất quá, sư muội từ nơi xa trăm vạn dặm chạy tới đây, thật sự khiến sư huynh rất là cảm động."
Mà lúc này, thần sắc dCố Trường Ca rất nhanh đã khôi phục tự nhiên.
Ánh mắt của hắn rời khỏi trên người thiếu niên trắng nõn kiav.
Sau đó lộ ra vẻ mỉm cười, đáp lại Doãn Mi.
Trong ngôn ngữ phảng phất có chút hiếu kì quan hệ của Doãn Mi với gã sai vặt mặt trắng nõn kia, còn mang theo vẻ trêu chọc.
Theo mọi người thấy, điều này tựa hồ cũng do thần sắc vừa rồi của Cố Trường Ca nhìn có chút kỳ quái, dù sao trường hợp như này, Doãn Mi mang theo một đám tùy tùng tiến vào, chí ít có vẻ không phải rất thích hợp.
Doãn Mi biết Cố Trường Ca đang cố ý đùa nàng, lòng trung thành của nàng đối với Cố Trường Ca, đã có thiên địa chứng giám.
Giờ phút này, Doãn Mi không khỏi nhẹ nhàng trợn nhìn Cố Trường Ca liếc mắt nói, " sư huynh nói đùa, hắn chỉ là gã sai vặt phụ trách giúp ta nuôi ngựa thôi."
"Sớm biết sẽ khiến sư huynh để ý, ta liền không mang theo hắn tiến vào nhìn một chút việc đời rồi."
Nói như vậy, cũng từ một phương diện khác giải thích rõ nguyên do.
Thấy cục diện này, rất nhiều người trong lòng bừng tỉnh.
Một bên khác, đám đại nhân vật đang trò chuyện, cũng thu hồi lại ánh mắt, không còn để ý, trong mắt bọn họ, thế hệ trẻ tuổi xem xuất hiện tranh phong giao đấu như hiện tại, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi,không đáng để ý.
Khiến bọn hắn để ý là thái đội vừa rồi của Cố Trường Ca, có chút khiến bọn hắn ngạc nhiên.
Nghe thấy Doãn Mi nói như vậy, Cố Trường Ca lơ đễnh cười nói, " sư muội nói gì vậy, sư huynh chẳng qua là cảm thấy hiếu kì thôi."
Doãn Mi mỉm cười nói, " hiếm thấy sư huynh quan tâm ta như vậy, thực sự khiến trong lòng ta cảm động."
Nghe tựa hồ rất bình thường.
Nhưng lại ẩn chứa một cỗ ý nghĩa nồng đậm u oán
Nàng cũng chỉ dám ở trước mặt tất cả mọi người nói lời như thế với Cố Trường Ca mà thôi.
Ngày thường chỉ có hai người, nàng cũng không dám tùy ý như vậy, thậm chí là mang theo ngữ khí oán trách.
Nguyệt Minh Không nghe ra được, trong mắt phượng lập tức hàn ý bừng bừng.
Sau đó chủ động nhích lại gần bên người Cố Trường Ca, tựa như muốn tuyên thệ chủ quyền của bản thân.
Cỗ u oán này Cố Trường Ca cũng nghe được, hắn mỉm cười, không hề để ý.
Đối với việc này hắn sẽ không nói thêm cái gì, chỗ thông minh của Doãn Mi là nàng biết mình ở mức nào, làm việc có thể cân nhắc đến ý nghĩ của hắn, sẽ không vượt qua nửa bước.
Hắn đối năng lực làm việc của Doãn Mi vẫn rất hài lòng.
Cảm xúc u oán nhỏ nhoi, tự nhiên cũng để nàng thể hiện nếu nàng thích.
"Ồ? Xem ra ngược lại là người rất có lòng cầu tiến."
Rất nhanh, Cố Trường Ca mang theo nụ cười , lần nữa liếc mắt nhìn gã sai vặt kia, cứ thế tán dương.
"Gã sai vặt này ngược lại là có phúc lớn, vậy mà có thể được Trường Ca thiếu chủ khen một câu."
Không ít tuổi trẻ thiên kiêu nghe nói như thế, cũng không khỏi hâm mộ đối với gã sai vặt bộ dáng thiếu niên trắng nõn kia.
Có thể được Cố Trường Ca tán dương một câu khó khăn thế nào? Dù sao đối bọn hắn mà nói, tán dương như thế không khác với được Cố Trường Ca xem trọng, là có ý nghĩa khác biệt.
"Cố sư huynh khen ngươi đó, còn không nhanh chóng cảm tạ Cố sư huynh.... "
Doãn Mi lúc này nhìn về phía gã sai vặt vẻ mặt đang có chút mất tự nhiên, mày hơi nhíu, mang theo chút bất mãn nói.
Ngày thường thật thông minh lanh lợi, làm việc cũng nhanh, nhưng làm sao gần đây bộ dáng có chút ngu ngơ vậy chứ?
Bỗng nhiên, liên hệ với cử động vừa rồi của Cố Trường Ca , Doãn Mi chân mày nhíu càng sâu, ánh mắt trong nháy mắt liền thay đổi.
Nàng cũng không ngốc, lúc này, cũng phát giác được gã sai vặt không bình thường.
Chỉ là bên trong đại điện nhiều tu sĩ, nàng cũng không có nhiều lời.
"Trường Ca thiếu chủ khen ngợi như thế, thật sự khiến tiểu nhân kinh sợ."
Nghe vậy, gã sai vặt tên là Sở Phàm, sắc mặt khẽ biến, vội vàng mở miệng nói ra, hai chân như nhũn xuống trực tiếp quỳ phục trên mặt đất.
Đồng thời, mồ hôi lạnh trong nháy mắt che kín phía sau lưng, quần áo đều sắp bị làm ướt.
Hắn cảm thấy tràn đầy kinh hãi cùng không cam lòng, dù sao hắn thế nhưng là dòng dõi Doanh Thiên Hoàng.
Trước lúc này, hắn cao cao tại thượng, nhìn xuống hết thảy, có thể xưng trên vạn vạn người.
Chấp chưởng quyền thế kinh khủng, khiến cho Thái Cổ vạn tộc kính sợ.
Mặc dù là cảnh ngộ như thế, hắn cũng không có quá đem Doãn Mi để ở trong mắt, cảm thấy mình chỉ cần bắt được một tia cơ hội, liền có thể đoạt lại thân phận vốn có.
Khôi phục địa vị trước kia!
Cho nên, hắn mới mở miệng thỉnh cầu Doãn Mi, để nàng dẫn hắn tiến vào bên trong đại điện, lấy cớ nhìn chút việc đời, dự định tìm cường giả Thái Cổ vạn tộc hắn có thể tín nhiệm.
Danh Sách Chương: