Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Minh Không luôn cho rằng dù hắn đối xử với ai, bao gồm đối với cả chính nàng, cũng đều là mang theo mục đích nhất định.

Nhưng từ khi trọng sinh trọng sinh đến nay, Cố Trường Ca thật không có làm qua bất cứ điều gì tổn thương đến nàng.

Ngay cả khi nàng biết được bí mật Cố Trường Ca là người thừa kế ma công, hắn cũng không có ý định giết người diệt khẩu.

Ngược lại là nàng, một mực phỏng đoán suy nghĩ và mục đích thực sự của Cố Trường Ca.

Ở kiếp trước, Cố Trường Ca đích thực là đã ra tay giết nàng, là cừu nhân mà nàng hận nhất.

Nhưng Cố Trường Ca ở một kiếp này, rõ ràng so với kiếp trước đã có khác biệt rất lớn…

Chính mình dựa trên kiếp trước, để đối đãi với Cố Trường Ca ở kiếp này.

Nghĩ tới đây, nỗi lòng của Nguyệt Minh Không trở nên vô cùng phức tạp.

Ở kiếp này, điều này hoàn toàn chính xác có chút bất công với Cố Trường Ca, rõ ràng là hắn chưa hề làm tổn thương nàng.

Cố Trường Ca đích thực là tên đại ác nhân, nhưng hắn cũng là người.

Cố Trường Ca nghe được chính những lời nói vừa rồi của mình, đoán chừng cũng rất khó chịu a?

Chính mình tìm hắn báo mối thù ở kiếp trước, chủ yếu là bởi vì lo lắng tương lai mình sẽ bị Cố Trường Ca giết chết, muốn tự vệ.

Chuyện tương lai, thực sự sẽ là thật sao?

Nguyệt Minh Không mặc dù không biết nguyên nhân phát sinh thay đổi của Cố Trường Ca là cái gì, nhưng nàng có thể xác định được một chuyện.

Bởi vì nguyên nhân mình là người trọng sinh, để cho Cố Trường Ca thực sự phát sinh thay đổi.

Nguyệt Minh Không nhớ tới những thứ này, định nói điều gì.

Đã thấy Cố Trường Ca buông lỏng bờ eo của nàng.

Cất bước đi trước, tiến vào bên trong vách đá trước mặt.

Bên trên khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt yên tĩnh, giờ khắc này tựa như Thượng Tiên cao cao tại thượng, không chứa một tia cảm xúc.

Nhất thời, Nguyệt Minh Không sửng sốt tại chỗ, có chút buồn vu vơ như có như không.

Mà rất nhanh, nàng cũng đuổi theo.

Cố Trường Ca bỗng nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, cái này khiến nàng trong lúc nhất thời còn có chút không quen.

Bởi vì Nguyệt Minh Không vẫn cho là bộ dáng đối xử tốt với nàng trước đó của Cố Trường Ca, là do hắn giả vờ như thế.

Đối với chuyện này chẳng thèm ngó tới.

Nhưng là bây giờ nghĩ lại, hết thảy rất có thể chỉ là do nàng suy nghĩ nhiều, cũng không phải là do Cố Trường Ca giả vờ.

Bằng không hôm nay hắn cũng sẽ không có thái độ cùng thần sắc như thế.

Hiển nhiên vách đá đó chỉ là thuật che mắt.

Cố Trường Ca liếc mắt một cái liền thấy ngay, tầng tầng gợn sóng ở trước mắt hắn tản ra, hắn thuận đường tiến vào.

Thứ đập vào trước mắt là một phương thạch thất không quá lớn.

Trên bốn vách tường điêu khắc rất nhiều đường vân cổ lão, niên đại rất xa xưa, cùng cảnh tượng Thượng Tiên cổ sinh linh tế thiên.

Trong thoáng chốc hiển hiện ra một cảnh tượng cổ lão mênh mông.

Bên trong tiên quốc hùng vĩ, vô số thần dân cùng sinh linh triều bái, thành kính quỳ xuống đất, dập đầu về phía nơi đó, âm hưởng vang khắp thiên hạ.

Ở trước nơi trung tâm của vách đá, có một cánh cửa cổ xưa đứng sừng sững.

Trong cánh cửa, mơ hồ hiển hiện một cái khe cửa hở, bên trong tỏa ra một phương thế giới cổ lão mênh mông.

Ở giữa làn mưa tiên phiêu diêu, từng tia từng sợi tiên vụ, từ trong khe cửa lộ ra.

"Đây chính là tiên môn."

"Xem ra Nguyệt Minh Không sớm đã tìm được, đáng tiếc nàng lại không có biện pháp đi vào."

Cố Trường Ca nhìn xem cái này đạo cánh cửa, khóe miệng không khỏi lộ ra tiếu dung dị thường.

Rất nhanh, phát giác được Nguyệt Minh Không ở sau lưng hắn cũng đã tiến vào.

Ý cười trên khuôn mặt của hắn đã thu liễm không thấy, trở nên bình tĩnh.

"Nếu ngươi đã không tin ta, vậy thì sau khi mở ra đạo tiên môn này, ngươi tiến vào trước là được."

Sau đó, Cố Trường Ca liếc mắt nhìn Nguyệt Minh Không, tùy ý nói,

"Đương nhiên nếu như ngươi lo lắng ta ở phía sau tính kế ngươi, ngươi cũng có thể lựa chọn ở lại bên ngoài."

Trong lời nói tựa như đối với chuyện vừa rồi, căn bản không có để ở trong lòng.

Nhưng Nguyệt Minh Không đã từ trong thần sắc biến hóa của Cố Trường Ca, cảm nhận được rất nhiều biến hóa.

Trước đó, Cố Trường Ca nói chuyện với nàng còn mang theo ý cười.

Nhưng mà bây giờ cảm xúc hiện trong cặp mắt đó, lại nhạt giống như nước đá.

Loại thái độ này, so với việc hắn không thèm để ý đến nàng còn khiến Nguyệt Minh Không khó chịu hơn.

"Ta tin tưởng ngươi." Âm thanh của nàng không tự giác được nhẹ nhàng hơn.

Cố Trường Ca lại nhìn nàng một cái, cũng không nói nhiều, chỉ là cười ha hả nói, "Như vậy là tốt nhất."

Ánh mắt của Nguyệt Minh Không vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn như không có biến hóa.

Nhưng lúc này chợt cảm thấy trong miệng có chút đắng chát.

Rất hiển nhiên, Cố Trường Ca cũng không đem câu "tin tưởng ngươi" của nàng để ở trong lòng.

Điều này hoàn toàn có thể nhìn ra từ thái độ của hắn.

Nàng hối hận, chính mình tại sao lại nói ra những lời kia.

Tính tình của Cố Trường Ca vốn là lạnh lùng tuyệt tình, lại cực kỳ cao ngạo, thật vất vả bị nàng hơi cảm hóa một chút.

Nhưng bây giờ một câu nói của nàng, lại kéo quan hệ của hai người trở lại vạch xuất phát, thậm chí so với ban đầu còn có khoảng cách xa hơn.

Điều này khiến trong lòng của Nguyệt Minh Không hối hận, thậm chí là thất vọng mất mát.

Cố Trường Ca nhất định là có nguyên do nào đó, nếu không sẽ không nhạy cảm với câu nói đó được.

Tiên môn ở trước mắt, tựa hồ cũng đã mất đi dụ hoặc với nàng.

Bố trí một tháng qua, đều không còn ý nghĩa.

Lúc này, Nguyệt Minh Không cũng đã hiểu rõ.

Kỳ thực, mục đích lớn nhất của nàng sau khi sống lại, cũng không phải là vì báo thù Cố Trường Ca, mà là muốn có được tâm của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK