Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ồ, hóa ra là tu sĩ, nhưng mà ngay cả Hồn Cung cảnh cũng chưa tới, thì có tác dụng gì?"

Tên cầm đầu Lưu Phỉ liếc mắt nhìn, cười lạnh.

Lão trưởng thôn khuôn mặt tái đi, không dám trả lời.

Sau đó, tên Lưu Phỉ này trong thần sắc kính sợ, lo lắng, sợ hãi của thôn dân lạnh lùng đảo qua tất cả mọi người, chậm rãi mở miệng nói, " Đại đương gia chúng ta có lệnh, tất cả thiếu nữ chưa đến mười năm tuổi ở tất cả các thôn làng xung quanh đều phải cống lên! Hắn muốn tất cả!"

"Ba ngày sau, ta lại dẫn người tới lấy, nếu có người có dũng khí chạy, hoặc là chống cự, vậy chúng ta liền... giết cả thôn! Một người cũng không lưu lại!"

Khóe miệng của hắn lộ ra một khe hở dữ tợn.

Nói ra lời như vậy, phối hợp với bộ dáng này, có lực uy hiếp vô cùng kinh khủng.

Oa!

Ngay lập tức, không ít tiểu hài tử cũng bị dọa khóc lên.

Đừng nói là tiểu hài tử, lúc này ngay cả người lớn cũng bị dọa cho phát sợ.

...

Có người ôm thật chặt đứa bé của mình, vô cùng tuyệt vọng.

Hắc Phong Phỉ, ai dám phản kháng, phản kháng chỉ có đường chết thôi?

Lẽ nào lúc này, phải đem con cái của bọn họ giao ra sao? Bọn họ làm sao nguyện ý?

Hắc Phong Phỉ những năm này thanh danh mặc dù không tốt, nhưng cũng chưa thấy bọn hắn bắt tiểu hài ! Hơn nữa còn điểm danh yêu cầu là thiếu nữ mười lăm tuổi trở xuống.

Điều này khiến rất nhiều người tuyệt vọng, nhớ tới lời đồn đại đương gia của Hắc Phong Phỉ thích ăn thịt người!

Mà sau khi nói xong lời này, đám Hắc Phong Phỉ trước mặt, cũng rầm rập rời đi, mang theo bụi vàng bốc lên tận trời, thanh thế to lớn, tiến về thôn xóm khác.

Lưu lại một đám thôn dân tuyệt vọng, hoảng sợ.

"Vì sao chứ? Hắc Phong Phỉ đáng chết, dựa vào cái gì muốn cướp con của chúng ta!"

"Coi như ta chết, cũng không có khả năng giao con cho bọn hắn!"

Rất nhanh, nơi này liền vang lên từng trận khóc nức nở, thânh âm phẫn nộ gào thét cùng không cam lòng.

Rất nhiều thôn dân đang rống to.

Lão thôn trưởng thần sắc tuyệt vọng, ngã ngồi trên mặt đất.

Đừng nói là Hắc Phong Phỉ, coi như Lưu Phỉ yếu hơn, cũng không phải là thứ thôn dân nhỏ nhoi như bọn hắn có thể chống lại.

Chống lại mệnh lệnh của Hắc Phong Phỉ, ý nghĩa như thế nào?

Mang ý nghĩa đồ thôn, một người cũng không để lại!

Trốn? chuyển đi?

Thời gian ba ngày, một đám người bình thường như bọn hắn chạy bộ đâu bằng đám Hắc Phong Phỉ cưỡi hung thú?

"Bà bà, ta sợ... "

Trong thôn, Yêu Yêu tự nhiên cũng nghe đến dâm uy của tên thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ này ,trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính lấy bùn đất có chút trắng bệch.

Thiếu nữ không quá mười năm tuổi, trong đó không phải cũng có cả nàng sao?

Nàng liền nghĩ tới tin đồn Đại đương gia của Hắc Phong Phỉ thích ăn thịt người, sợ đến mức cắn chặt bờ môi.

"Ta không muốn bị ăn đâu"

"Yêu Yêu đừng sợ, có bà bà ở đây, ai cũng không đoạt được ngươi!"

Bà lão thanh âm khẽ run, ôm chặt lấy nàng.

Trong giọng nói là sự kiên quyết đầy quật cường.

Mà khi Hắc Phong Phỉ xuất hiện tại tất cả các thôn làng xung quanh, đều yêu cầu bọn hắn nộp người y như vừa nãy.

Tại nơi Hắc Phong Phỉ trú đóng, trên một ngọn núi đen như mực lộ ra khí tức lành lạnh.

Trong một tòa cung điện nguy nga sừng sững, Đại đương gia của Hắc Phong Phỉ đang một mặt hèn mọn, nịnh nọt, cẩn thận từng li từng tí cúi khom người, chỉ vào một đám thiếu nữ hôn mê bất tỉnh phía dưới, bẩm báo với nam tử trẻ tuổi đang chắp hai tay, đưa lưng về phía hắn, nói: " Khởi bẩm đại nhân, những thiếu nữ này, đều bắt tới từ các khu vực xung quanh dựa trên phân phó của ngài,."

"Ngài nhìn xem có hài lòng không?"

"Đều vô dụng, đừng tổn thương tới tính mạng của các nàng, thả các nàng về đi."

Nghe thấy lời này, nam tử trẻ tuổi đang đưa lưng về phía Đại đương gia của Hắc Phong phỉ, không có trả lời, ngược lại khẽ lắc đầu nói.

Trong giọng nói có một cỗ ý vị không rõ.

Nghe vậy, khuôn mặt Đại đương gia Hắc Phong Phỉ có chút nghi hoặc, phí công bắt lấy, cuối cùng lại trả về.

Lẽ nào là tìm người sao?

Nhưng hắn cũng không dám hỏi nguyên nhân, vội vàng đáp, " Đại nhân yên tâm, sẽ không đả thương tính mạng các nàng."

Dứt lời liền tranh thủ thời gian mang một đám thiếu nữ rời đi, không dám ở lại lâu.

Khoảng thời gian trước, tên nam tử trẻ tuổi vô cùng thần bí này,dựa vào không gian pháp tắc tiến vào nơi hắn tu hành, muốn hắn làm việc cho y.

Lúc ấy hắn còn đang chấn kinh chưa kịp phản ứng, liền thấy được tên người hầu lạnh lùng bên cạnh nam tử trẻ tuổi này nhìn mình.

Uy áp của Đại Thánh nghiền ép tới!

Lúc ấy cả người hắn đều bị sợ choáng váng, tí nữa thì vỡ nát đạo tâm.

Bây giờ ngoại giới đang đồn hắn thích ăn thịt người, Đại đương gia Hắc Phong Phỉ cũng là vô cùng bất đắc dĩ.

Tin đồn này hắn không nhận cũng không được.

Ai bảo đây là do vị đại nhân trẻ tuổi này phân phó chứ?

Mà bây giờ toàn bộ Hắc Phong Phỉ, ngoại trừ hắn, ai cũng không biết có vị đại nhân trẻ tuổi này tồn tại.

"Lẽ nào ta phỏng đoán sai vị trí rồi?"

Mà bên trong đại điện, sau khi thấy Đại đương gia Hắc Phong Phỉ rời đi.

Cố Trường Ca mới nhíu mày, ở trong lòng có điều suy nghĩ, có phải nơi nào đó có vấn đề rồi hay không.
Hắn đã đem phạm vi thu hẹp đến như vậy mà vẫn không tìm được bé gái kia.

"Ngược lại có thể chờ một chút."

Cố Trường Ca nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư.

Những ngày gần đây, trên người những thiếu nữ bị Hắc Phong Phỉ bắt, đều không có mấy điểm khí vận, cũng không có bất kỳ chỗ nào lạ thường.

Nhưng hắn tin tưởng suy đoán của mình.

Mà rất nhanh, ba ngày trôi qua.

Một tin tức khiến Cố Trường Ca thấy hứng thú, một chi tiểu đội Hắc Phong Phỉ phái đi, lại bị hủy diệt mất.

"Xem ra rốt cục đã tìm được rồi."

Cơ hồ trong nháy mắt, Cố Trường Ca liền nghĩ đến điều gì đó, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK