"Ghê tởm "
"Dạ Lâm, ngươi thật sự là đáng chết! Ta ngược lại thật muốn nhìn xem ngươi có mục đích gì!"
Khổng Dương thần sắc rất khó coi, sắc mặt có chút xanh xám.
Hắn nhìn chằm chằm về phía Diệp Lăng trong mắt đầy lửa giận cùng âm lãnh.
Nếu như không có mục đích gì khác, Diệp Lăng hắn tại sao lại chắc chắn như thế, cảm thấy bên trong thành trì di tích kia, có đồ vật hắn muốn?
Một bên khác, Diệp Lăng đang cùng lão quy bên trong mặt dây chuyền kia bàn bạc.
"Dựa theo lời nói của lão quy, hoàn toàn chính xác có bảy thành nắm chắc, ta cũng không nghĩ tới Luân Hồi chi lực, còn có chỗ huyền diệu như vậy, có thể có tác dụng dò đường nữa "
Diệp Lăng đại hỉ.
Mà lão Quy bên trong mặt dây chuyền của hắn giờ phút này cũng biểu lộ ra chút kỳ quái, khẽ lẩm bẩm.
"Được rồi, Thiên Tôn lúc ấy lưu lại ngộ đạo đài, còn có thâm ý, hơn nữa lúc trước đám người thủ hộ, hẳn là cũng còn ở nơi này."
" nếu như quá trình thuận lợi, bọn hắn hẳn là sẽ lựa chọn thần phục tiểu tử Diệp Lăng này, nhưng nếu như không thuận lợi, thì rất không ổn."
Chuyện Lão Quy nó biết kỳ thật không nhiều, chỉ là biết đây là một cái khảo nghiệm của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn đối với Diệp Lăng.
Nếu như hắn có thể thông qua khảo nghiệm này mà nói, sẽ thu hoạch được một số trợ lực cực kì cường đại.
"Diệp Lăng, chúng ta đi thôi."
Lúc này, thanh âm kiều mị dễ nghe truyền đến.
Doãn Mi cũng đi tới, bước đi liên tục nhẹ nhàng, dáng người như sen, nàng đã phân phó xong tùy tùng của mình.
Nàng nở một nụ cười động lòng người, hàng mi cong cong, càng xinh đẹp đến cực điểm.
Diệp Lăng cũng phải ngốc trệ trong nháy mắt, nhưng cũng rất nhanh đã kịp phản ứng, cười hắc hắc.
Một màn này rơi xuống ở trong mắt Xích Linh, làm lông mày nàng không khỏi nhíu một cái, nói đến Doãn Mi nàng ta thế nhưng là vị hôn thê của Bạch Liệt, lão đại đã khuất của Diệp Lăng, bây giờ hắn lại có thái độ như thế với Doãn Mi sao?
Trên mặt nàng không nói cái gì, nhưng trong lòng vẫn là không nhịn được lắc đầu.
So với lúc ban đầu gặp Diệp Lăng, hiện tại Diệp Lăng cho nàng một loại cảm giác rất khó tả cũng rất khó nói.
Cái chết của Bạch Liệt đến cùng có quan hệ với Diệp Lăng hay không?
Lúc này, trong đầu của nàng bỗng nhiên lâm vào trong mê hoặc thật sâu.
Chẳng lẽ Bạch Liệt lại bị Diệp Lăng cùng Doãn Mi mưu hại???.
Bằng không trên đường đi, hai người tại sao lại lén lút "Mắt đi mày lại" như thế?
Dưới cái nhìn của nàng, Diệp Lăng đối với Doãn Mi, xác thực là có một loại cảm xúc khác thường, bằng không cũng sẽ không tại lúc nàng ta gặp nạn, không để ý nguy cơ bị bại lộ mà ra tay ứng cứu
Mà lại quan trọng nhất chính là, Diệp Lăng gần đây đối với vị nghĩa huynh đã từng coi trọng hắn, cho hắn không ít tài nguyên tu luyện - Bạch Liệt, lại không thèm để ý chút nào, không có bất kỳ ý tôn trọng nào cả.
Ngược lại giống như là ước gì Bạch Liệt chết sớm càng tốt vậy.
Cái này khiến cho sự tín nhiệm của Xích Linh dành cho Diệp Lăng sinh ra chút hoài nghi cùng dao động.
"Xích Linh, ngươi còn đứng đó làm gì? Chúng ta mau đi thôi!"
Bỗng nhiên, Diệp Lăng lên tiếng nói, đánh gãy mạch suy nghĩ của Xích Linh, làm nàng trở lại thực tại.
Chuyện này, giữ lại sau này hãy nói, dù sao Diệp Lăng cũng không có ác ý đối với nàng.
Ngay lập tức, ba người hóa thành thần hồng, lặng lẽ tiềm hành tiến vào phía khu di tích.
Đồng thời, Diệp Lăng tế ra một cái thạch phù màu đen nhánh, trên mặt có từng trận phù văn lấp lóe, hướng về bốn phía, đem thân ảnh của bọn hắn bao lấy, đi về hướng khác.
"Cái này có thể giúp ẩn nấp khí tức của chúng ta, chỉ cần động tĩnh nhỏ một chút, sinh linh bình thường sẽ không phát hiện được."
Diệp Lăng nói với Doãn Mi cùng Xích Linh phía sau hắn.
Vừa rồi Doãn Mi cũng chú ý tới thần sắc hắn rất tự nhiên.
Hắn không muốn giải thích cái gì.
Dù sao bây giờ hắn đã chắc chắn, Doãn Mi đối với hắn là có tình có nghĩa.
Mà hắn đối với Doãn Mi cũng là như thế.
Hai người yêu thích lẫn nhau, chắc hẳn Bạch Liệt trên trời có linh thiêng coi như biết, cùng lắm cũng chỉ thở dài một tiếng, sẽ không trách tội cái gì.
Diệp Lăng ngược lại không rằng ý nghĩ này của mình có lỗi.
Hắn ưu tú như vậy, hấp dẫn rất nhiều phương tâm của thiên chi kiêu nữ, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Diệp Lăng hắn bất quá chỉ là muốn cho các nàng một chỗ để dựa vào mà thôi.
Ngay lúc đám người Diệp Lăng đang đi vào bên trong di tích.
Trong thành.
Bên trong một tòa đại điện cổ lão mà rộng lớn, nơi này đang tràn ngập khí thế mãnh liệt.
Mấy tên lão giả trên người có hình xăm kỳ dị đang tụ tập lại một chỗ.
Trong mắt bọn hắn tinh thần rơi xuống, biển cả thành tro, các loại đáng sợ dị tượng hiện lên..
Khí tức của bọn hắn vô cùng cường đại, người yếu nhất cũng là Chuẩn Thánh tồn cảnh, nhưng ngoại hình lại không phải Nhân tộc.
Hoặc là mọc ra hai cánh, hoặc là trên trán sinh ra thụ nhãn, hoặc là toàn thân tối như mực, hoặc là toàn thân ánh vàng rực rỡ, như tiên kim rèn đúc mà thành.
Nhưng chỗ duy nhất tương đồng, chính là trên tay của bọn hắn đều có một phù văn kì dị đang lóe lên.
Nhìn kĩ sẽ phát hiện khối phù văn kia đang không ngừng lập lòe chìm nổi lên xuống, nhìn cực kỳ thần bí.